Chương 20: Vẫn hôn nhau, không mỏi miệng à?

TrướcSau Phó Thanh Vi khẽ ho một tiếng, nói: "Ừm, em có khẩu trang đây, chỉ lộ đôi mắt thôi, được không?" 

Mục Nhược Thủy cau mày. 

Phó Thanh Vi kiên nhẫn giải thích: "Chủ yếu là người đeo mặt nạ này ra ngoài sẽ dễ gặp rắc rối." 

Mục Nhược Thủy miễn cưỡng đồng ý: "Vậy thì dùng cái khẩu... gì đó mà em nói." 

"Còn bộ đồ này nữa." Phó Thanh Vi không phủ nhận nàng có chút tâm tư riêng. Dạo này trên phố có rất nhiều nhà sư và đạo sĩ, có lẽ là do đã xảy ra chuyện gì đó, sự hoạt động của Linh Quản Cục cũng có liên quan, mặc đạo bào thực ra không vấn đề gì, ngoài việc tỷ lệ ngoái đầu nhìn quá cao. 

Không ngờ, trong chuyện này Mục Nhược Thủy lại không quá cố chấp, cô nhượng bộ: "Nhưng ta không có đồ dưới núi." 

Ban đầu, Linh Quản Cục đã dùng máy bay không người lái gửi cho cô mấy bộ quần áo hiện đại. Mục Nhược Thủy chỉ lấy chiếc điện thoại mà cô cảm thấy thú vị, còn lại tất cả bị vứt vào bếp làm củi. 

Huống chi, mấy thứ quần áo mặc sát người thế này, cô làm sao mặc đồ của Linh Quản Cục được? 

Giọng Phó Thanh Vi thấp xuống: "Nếu người không ngại, có thể mặc đồ của em không?" 

Phó • tự nhận là người nhà • Thanh Vi mang theo kỳ vọng ngầm. 

Mục Nhược Thủy đáp: "Không được." 

Cô từ chối dứt khoát, khiến khuôn mặt của Phó Thanh Vi như bị một con mèo nhỏ vung nhẹ một cái tát, nhưng lại rất vang dội. Một giây trước nàng còn nghĩ con mèo trắng này cảnh giác với người lạ, chỉ để nàng v**t v*, giây sau nó đã dùng móng vuốt quất nàng một phát, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, đôi mắt vàng kim cao ngạo nhìn xuống. 

Loài người ngu ngốc. 

Phó Thanh Vi: "......" 

Hình như mình vẫn chưa hiểu vị trí của bản thân. 

Nàng bật cười với chính sự đa tình của mình. Mục Nhược Thủy thì nhìn nàng cười, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì cả. 

Nếu không nhầm, hình như vừa rồi cô đã từ chối nàng đúng không? 

Mục Nhược Thủy lặp lại một lần: "Ta nói là không được." 

Phó Thanh Vi ánh mắt vẫn giữ ý cười: "Em biết mà." 

Mục Nhược Thủy: "......" 

Hình như não nàng bị hỏng rồi. 

Chắc chắn là do con yêu quái hôm qua nhập vào, cô phải nghiền nó thành tro. Chiêm Anh sao còn chưa gọi lại cho cô? 

Nhìn ánh mắt Mục Nhược Thủy càng lúc càng như đánh giá xem nàng có bệnh tâm thần không, Phó Thanh Vi thu lại nụ cười, nói: "Để em lấy khẩu trang cho người." 

Đến mùa cảm cúm, ở tủ giày luôn có sẵn hộp khẩu trang y tế màu xanh. Phó Thanh Vi lấy ra một chiếc, giơ lên trước mặt Mục Nhược Thủy để ướm thử, chưa chạm vào đã thu tay lại, đổi dép rồi bước vào phòng ngủ: "Để em lấy cái khác." 

Loại khẩu trang dùng một lần này không xứng với nhan sắc của cô. 

Mục Nhược Thủy: "?" 

Phó Thanh Vi ngồi xổm trước tủ quần áo, lục lọi trong ngăn kéo tìm ra một chiếc khẩu trang vải cotton màu đen chưa dùng, rồi đi ra ngoài. 

Mục Nhược Thủy chưa bao giờ đeo khẩu trang, nhưng trong lần đầu tiên quan sát Phó Thanh Vi qua gương nước, cô đã thấy người khác trên tàu điện đeo thứ này. Hóa ra nó gọi là khẩu trang, cái tên rất hình tượng. 

Thiết kế đơn giản, cách đeo cũng tương tự như mặt nạ, thậm chí dây đeo qua tai còn tiện lợi hơn. 

Không cần Phó Thanh Vi hướng dẫn, cô đã tự đeo vào, thậm chí còn nghĩ đến việc cải tiến sợi dây đỏ sau đầu của chiếc mặt nạ trừ tà. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!