Chương 19: Ngày đầu sống chung

Không thể chỉ vì đạo trưởng trông trẻ trung xinh đẹp mà luôn coi cô như người đồng trang lứa. Cô ít nhất cũng đã một trăm ba mươi tuổi.

Còn nàng, tuổi thọ chưa bằng một phần mười của cô.

Việc đạo trưởng chịu xuống núi sống ở đây là sự từ bi to lớn, tuyệt đối không thể có những suy nghĩ thiếu tôn trọng như vậy nữa.

Hơn nữa, đạo trưởng chắc cũng không biết đồng tính luyến ái là gì.

Phó Thanh Vi suy nghĩ xong, nói: "Chỉ là sống chung bình thường thôi, cô đừng nghĩ nhiều." Bản thân họ chắc chắn không nghĩ nhiều đâu.

Chiêm Anh thì không chỉ nghĩ nhiều mà còn toàn là nội dung bị kiểm duyệt.

Nhưng cô là nhân viên công vụ của Linh Quản Cục, có yêu thích đu couple cỡ nào cũng không thể bộc lộ trước mặt thực tập sinh chính chủ. Cô mỉm cười bỏ qua: "Sống chung cũng tốt, có khó khăn gì cứ liên lạc với cục nhé."

"Hiện giờ đúng là có khó khăn."

"Hả?"

Phó Thanh Vi kể lại yêu cầu của Mục Nhược Thủy. Chuyện nhỏ thế này Chiêm Anh hoàn toàn có quyền giải quyết: "Cô hỏi Quán chủ muốn dùng chất liệu gì cho quan tài, tôi sẽ bảo bộ phận hậu cần chuẩn bị."

"Ngoài quan tài ra còn một vấn đề nữa. Nhà tôi không đủ chỗ, trừ khi dẹp cái bàn trà đi. Nhưng cô cũng biết..." Phó Thanh Vi liếc nhìn về phía cửa phòng, xác nhận đã đóng chặt, rồi hạ giọng nói: "Quan tài để trong phòng khách, nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh chắc sợ đến đứng tim mất."

Như vậy khác gì giữ thi thể đâu?

"......" Chiêm Anh trầm ngâm: "Đúng là một vấn đề nan giải."

"Hay để tôi xin cấp trên đổi cho hai người căn nhà rộng hơn?" Chiêm Anh đề nghị.

"......" Phó Thanh Vi không ngờ đây lại là cách giải quyết, cô đã quen sống ở đây, hơn nữa tiền thuê nhà vừa đóng cho một năm.

"Được không?" Chiêm Anh hỏi lại.

"Để tôi hỏi Quán chủ rồi trả lời cô sau."

"À, tiền thuê của Quán chủ tính vào ngân sách của Linh Quản Cục. Cô cứ làm đơn báo cáo mỗi tháng là được."

"Không cần đâu, cũng chẳng bao nhiêu." Phó Thanh Vi từ chối không cần suy nghĩ.

Cúp máy xong, nàng mở cửa phòng. Mục Nhược Thủy vẫn đang đọc cuốn sách trước đó.

Chữ giản thể chỉ được phổ biến sau thời kỳ hòa bình, thời đại của Mục Nhược Thủy vẫn dùng chữ phồn thể. Không biết cô có đọc hiểu được không. Phó Thanh Vi âm thầm ghi lại việc phải mua một cuốn từ điển đối chiếu giản thể

- phồn thể.

Nàng bước đến gần Mục Nhược Thủy. Không có quan tài để nằm, cô dường như không thể che giấu sự phụ thuộc thân thể của mình, biểu hiện qua những điều chỉnh bản năng khi Phó Thanh Vi đến gần.

Ánh mắt của Mục Nhược Thủy nhìn về phía nàng, toàn bộ cơ thể cũng chuyển sang hướng đối diện với nàng.

Từ góc độ tâm lý học mà nói, đây là biểu hiện của sự tin tưởng.

Không có quan tài, Phó Thanh Vi cũng có hơi không quen. Thường ngày khi có việc tìm Mục Nhược Thủy, nàng đều bám vào cạnh quan tài, thò đầu vào. Lúc này nàng đứng, còn người phụ nữ thì ngồi, tựa như vô tình đến quá gần, để thích hợp Phó Thanh Vi lùi lại hai bước, giữ một khoảng cách xã giao vừa phải.

May mà Mục Nhược Thủy so với nàng lại giữ được vẻ điềm tĩnh hơn, ngẩng cằm lạnh nhạt nói: "Có việc gì?"

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc mang chút thờ ơ, Phó Thanh Vi lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Khóe môi Phó Thanh Vi khẽ cong lên một chút ý, lời nói mang theo ý cười: "Có. Đạo trưởng Chiêm nói có thể giúp người làm một cái quan tài, còn hỏi người có muốn chuyển vào ở trong ngôi nhà lớn hơn không?"

"Vậy còn em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!