Chương 16: Cởi ra

TrướcSau Trong giây lát đầu óc Mục Nhược Thủy trống rỗng. 

Phó Thanh Vi vừa ngồi xuống đùi cô, còn chống tay lên vai để chỉnh lại tư thế. Chỗ tiếp xúc thân mật giữa chân cô và nàng thật mềm mại, đàn hồi; qua lớp quần lụa mỏng cũng có thể truyền tải trọn vẹn đến các giác quan của Mục Nhược Thủy. 

Vị đạo sĩ đã ngủ trong quan tài suốt nhiều năm, chưa từng gần gũi sắc đẹp, rốt cuộc cũng không chịu nổi. 

Không biết là không chịu nổi ở đâu, chỉ biết trong đầu cô vang lên cảnh báo, như có tiếng hét lớn ngay bên tai: Nguy hiểm, nguy hiểm! 

"Em thật to gan!" 

Phó Thanh Vi bị hành động đột ngột đứng lên của cô làm mất thăng bằng. Trước khi nàng ngã ra ngoài, Mục Nhược Thủy theo bản năng kéo nàng lại, đặt nàng ổn định xuống chiếc ghế đơn chéo góc đối diện. 

Phó Thanh Vi bất ngờ ngồi vào ghế: "?" 

Mục Nhược Thủy th* d*c, đôi mắt đỏ lên, sát khí cuồn cuộn: "Có tin ta giết em không?" 

Phó Thanh Vi: "Xin lỗi." 

Mục Nhược Thủy ngẩn ra. 

Phó Thanh Vi: "Em không biết làm vậy sẽ xúc phạm đến người. Em nghĩ chúng ta đều là phụ nữ, nên... Em chỉ muốn người dễ dàng c*n v** c* em hơn, giống như hai lần trước. Tóm lại, thật sự xin lỗi." 

Người phụ nữ trẻ đứng dậy, cúi người chín mươi độ. 

Mục Nhược Thủy: "......" 

Đôi mắt đỏ ngầu từ từ nhạt đi. 

Thôi vậy, không có lần sau. 

Trong lòng cô đã không còn giận mà tha thứ cho nàng rồi, nhưng gương mặt lạnh lùng vẫn giữ nguyên, im lặng uống nước, không thèm để ý. 

Phó Thanh Vi bày hết đống đồ ăn vặt dưới tủ TV ra, đẩy đến trước mặt cô, âm thầm lấy lòng. 

Mục Nhược Thủy không để mắt đến những thứ này, thậm chí không thèm liếc qua. 

Lúc này vẫn chưa dỗ dành đạo trưởng được rồi, nhưng nàng cũng phải đi tắm đã. 

Có Mục Nhược Thủy ở nhà, quỷ yêu đều tránh xa, tai mắt của Phó Thanh Vi chưa bao giờ được yên tĩnh như thế, cảm giác an toàn tăng gấp ba lần so với có chú Anh bên cạnh. 

Nàng nhìn vào gương mới phát hiện mình đang kẻ eyeliner, trông khá quyến rũ. Không biết con quỷ nhập vào người nàng đã làm gì nữa? Phó Thanh Vi cũng không dám hỏi người trong phòng khách, sợ Quán chủ vừa bình tĩnh được một chút lại nổi giận. 

Phó Thanh Vi đóng cửa phòng tắm, bắt đầu c** q**n áo. 

Mục Nhược Thủy nghe thấy tiếng hét từ phòng tắm, liền lập tức ấn tay vào nắm cửa bước vào. Cô nhìn thiếu nữ quần áo xộc xệch nhưng không hề gặp nguy hiểm, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. 

Phó Thanh Vi không màng đến việc mình ăn mặc không chỉnh tề, hai tay đang nâng niu ba lá bùa đã cháy đen, trái tim như vỡ thành từng mảnh nhỏ. 

"Bùa của em..." 

Hai lá bùa hộ thân mà nàng khó khăn vẽ bằng máu đầu lưỡi tối qua, chịu không biết bao nhiêu đau đớn, đến mức lưỡi giờ vẫn còn đau để đổi lấy những lá bùa này. 

Giờ thì mất hết rồi. 

Phó Thanh Vi không nén được nỗi buồn, ánh mắt đẫm lệ, bi thương nhìn tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ sau một đêm. 

Chúng thậm chí chưa tồn tại qua được một ngày một đêm. Nếu qua được một ngày, nàng sẽ không buồn đến vậy. 

Mục Nhược Thủy cứ tưởng có chuyện lớn gì, thản nhiên nói: "Chỉ là vài lá bùa thôi mà, vẽ lại là được rồi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!