Chương 15: Thăm dò

TrướcSau Mục Nhược Thủy toàn thân cứng đờ, đôi mắt đột ngột mở to. 

Trước mặt cô, thiếu nữ nhắm mắt lại, thành kính áp môi mình lên môi cô. 

Sợi dây kéo căng trong đầu Mục Nhược Thủy rung lên điên cuồng, tay cô siết chặt lấy cánh tay Phó Thanh Vi, không tránh khỏi sự tiếp xúc gần, nhưng không mang chút ép buộc nào này. 

Cổ họng cô khô khốc khó chịu, nơi trái tim cũng đau nhức đến mức muốn vỡ tung. Rõ ràng cô không nên cảm nhận được những thứ này, vậy mà tại sao? 

Cảm giác sinh lý ấy không kéo dài lâu, nhanh chóng rút đi như một miếng bọt biển thấm đầy nước đột ngột khô cạn, tan biến trong một nhịp thở, không để lại dấu vết. 

Mục Nhược Thủy gần như nghĩ rằng đó chỉ là một ảo giác. 

Ngay giây tiếp theo, cơ thể Phó Thanh Vi mất đi sức chống đỡ, mềm nhũn ngã vào lòng cô. 

Bạch Thư nhân lúc Mục Nhược Thủy đang thất thần, lập tức rời khỏi cái bóng của Phó Thanh Vi, lao nhanh vào màn đêm tối đen như mực. 

Đêm đen vô tận, bóng tối ở khắp mọi nơi, Bạch Thư biến mất không để lại chút dấu vết. 

Mục Nhược Thủy ôm lấy Phó Thanh Vi, cũng biến mất vào con hẻm. 

Huyện Đàn, nhà máy bỏ hoang. 

Chiêm Anh túm một con quỷ đực mặt mũi bầm dập, trói chặt lại rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giơ chân đá mạnh vào lồng ngực nó. 

"Giỏi lắm! Chạy tiếp đi! Sao không chạy nữa? Vượt ngục từ địa phủ, rồi còn gây họa khắp nhân gian, mày muốn nổi tiếng lắm hả!" Chiêm Anh thở hổn hển, rồi dùng chuôi kiếm đào hung hăng gõ mạnh vào đầu nó. "Đồ khốn, chờ mà chịu hình phạt 500 năm dưới địa ngục băng giá đi!" 

Con quỷ đực không thể ôm lấy đầu mình, miệng bị nhét đầy vải, chỉ có thể ú ớ r*n r*. Bị đánh đến mức linh thể gần như trong suốt. 

Chiêm Anh tại chỗ đốt ba nén nhang, đốt bùa chú và vàng mã. Một luồng âm khí ập đến, chiếc áo choàng đen kịt ôm lấy đống vàng bạc, hiện ra hình dáng Dạ Xoa tay cầm đinh ba. 

Đối phương có hai cánh mọc trên lưng, thân người đầu thú, gù lưng, mặt ngựa. Một con mắt nằm dọc trên trán, một con mắt nằm ở cằm. 

"Ngoan ngoãn vào!" Chiêm Anh kéo con quỷ lại, đưa cho Dạ Xoa: "Mã tỷ, KPI của chị đây." 

Mã tỷ là quỷ sai, đưa tay nhận lấy con quỷ, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn kiếm được một khoản tiền lớn, trong lòng vui sướng, cười tươi như hoa: 

"Cảm ơn khoa trưởng Chiêm, con quỷ này mà không kịp bắt về địa phủ, tháng này hiệu suất của tôi coi như đi tong rồi." 

Chiêm Anh nói: "Chị nói gì vậy, trừ hiệu suất của ai chứ không thể trừ của chị. Ai mà chẳng biết Mã tỷ là động mạch chính của địa phủ." 

Mã tỷ cười đến nỗi cả hai mắt đều híp lại. 

"Khoa trưởng Chiêm đúng là khéo ăn nói, có cân nhắc chuyện chết ngay bây giờ để xuống địa phủ làm việc với tôi không?" 

"Tôi cũng muốn lắm, mà việc trên trần gian chưa giải quyết xong, sếp không cho đi. Haiz, làm công thật khổ mà." Chiêm Anh thở dài. Từ chỗ không dám nói chuyện lúc ban đầu, giờ đây cô đã có thể nói đùa với quỷ sai mà mặt không đổi sắc. 

"Vậy khi nào cô chết thì báo tôi một tiếng nhé, nhất định phải vào bộ phận của tôi đó." 

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi." 

"Gần đây Linh Quản Cục có ai muốn chết không? Địa phủ thiếu người lắm rồi, Đại Phán Quan Thôi cũng gửi email rồi, bảo người của Linh Quản Cục chết thì có thể trực tiếp nhận việc ở Âm ty. Chế độ đãi ngộ giống như trần gian, còn có cả ngày phép về thăm người thân nữa. Chúng tôi làm mấy trăm năm còn chẳng có đãi ngộ ấy. Nói mới thấy, muốn thăng chức tăng lương vẫn phải nhảy việc thôi."

Mã tỷ thở dài. 

"Tạm thời chưa có ai muốn chết cả, cục chúng tôi cũng đang thiếu người mà." 

"Quan hệ chúng ta như thế, người nào chết nhớ báo tôi đầu tiên nhé, tôi sẽ bảo sếp lớn nhà tôi xuống giành người." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!