Chương 14: Trầm luân

Phó Thanh Vi hôm nay có buổi thu hình cho dự án hoạt hình vào lúc 10 giờ sáng. Nàng phụ trách ghi hình động tác cho ba nhân vật. Đây là đội ngũ mà nàng từng hợp tác, nổi tiếng với việc tiền ít, việc nhiều, thiếu trách nhiệm, và mấy tháng trước Phó Thanh Vi đã vô tình lên nhầm thuyền cướp biển này.

Cuối cùng cũng đến giai đoạn hoàn tất dự án.

Lần trục trặc này không làm nàng bất ngờ.

Đầu tiên là đạo diễn đến muộn, khiến buổi quay bị dời lại một tiếng. Phó Thanh Vi mặc bộ đồ bó sát chuyên dụng cho ghi hình chuyển động, nhìn mặt trời đang đứng bóng bên ngoài, âm thầm tính toán thời gian kết thúc.

Bắt đầu quay từ 11 giờ, sau một tiếng thì đoàn nghỉ ăn trưa.

Đầu lưỡi nàng vẫn đau, chỉ có thể nhắn tin báo mình bị nhiệt miệng để từ chối hộp cơm được phát. Thay vào đó, nàng mua một hộp sữa chua để chống đói.

3 giờ chiều, một diễn viên khác mới chậm chạp tới. Dù là trong một lĩnh vực nhỏ, vẫn có những người mắc bệnh ngôi sao. Diễn viên này gần đây nổi lên nhờ một vai diễn, được phỏng vấn liên tục, mặt tươi như hoa, hào hứng nói chuyện.

Anh ta vừa vào đã chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, có buổi phỏng vấn tạp chí, nên đến trễ, thật sự xin lỗi."

Người quản lý bên cạnh thì liên tục nhìn đồng hồ.

Ngôi sao tiếp tục nói: "Tôi sẽ mời mọi người uống trà sữa."

Người quản lý không kiên nhẫn thúc giục: "Đừng dài dòng, mau quay đi, tối còn có tiệc."

Đạo diễn nhìn Phó Thanh Vi đang quay trong phông xanh, thoáng chút khó xử nhưng nhanh chóng quyết định gọi diễn viên chính theo lịch quay. Ông an ủi qua loa: "Lý lão sư có việc gấp, để anh ấy quay trước nhé."

Phó Thanh Vi, một sinh viên đại học làm bán thời gian, không thể phản đối yêu cầu của đạo diễn, chỉ có thể đứng sang một bên chờ đến lượt.

3:30 chiều.

Nàng cần một tiếng để đến ngoại ô và ít nhất một tiếng nữa để lên núi. Thời gian dự kiến đến nơi là 5:30.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Dự kiến từ 5:30 bị đẩy đến 6:00.

Ngôi sao quay xong, để tiết kiệm thời gian, Phó Thanh Vi không dám tháo bộ đồ nặng cả chục ký, chạy đến trước mặt đạo diễn: "Đạo diễn, tới lượt tôi rồi."

Đạo diễn đang xem máy quay, lại cầm điện thoại xem tin nhắn, từ tốn đáp: "Biết rồi."

"Đạo diễn!" Phó Thanh Vi sốt ruột.

Đạo diễn vừa trượt màn hình điện thoại vừa liếc nàng, nụ cười pha chút khó chịu: "Người trẻ mà hấp tấp quá không tốt. Tôi đang bận, phiền cô đợi một lát?"

"Nếu hôm nay không kịp, tôi có thể quay lại vào ngày mai và đảm bảo hoàn thành tốt nhiệm vụ." Phó Thanh Vi cố nhẫn nhịn.

"Thuê trường quay cũng tốn tiền mà." Đạo diễn phất tay, qua loa nói: "Chờ thêm chút nữa đi."

Điện thoại ông reo lên, ông làm động tác "chờ một chút" với nàng rồi bước ra ngoài tiếp cuộc gọi, bỏ lại cả đoàn. Các nhân viên đã quá quen với tính tình của đạo diễn, tựa lưng nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ còn Phó Thanh Vi lo lắng nhìn kim đồng hồ chạy tới chạy lui.

"Toàn Vĩ Cường!"

Đạo diễn đang quay lưng nghe điện thoại, tay kia trả lời tin nhắn, chưa hết bận rộn. Đột nhiên nghe có người gọi thẳng tên mình, ông giật mình, theo phản xạ chỉnh lại gương mặt kính cẩn quay lại. Nhưng khi thấy chỉ có một mình Phó Thanh Vi đứng đó, ông lập tức sầm mặt lại, trách mắng: "Ai cho cô gọi thẳng tên đạo diễn? Chút lễ phép tối thiểu cũng không có, sinh viên đại học mà như vậy à?

Đây là trình độ của cô à?"

Phó Thanh Vi nhẫn nhịn nói: "Tối nay tôi còn có lớp, thật sự không thể trì hoãn thêm. Hơn nữa mọi người cũng cần ăn tối."

"Mấy giờ có lớp?"

"6 giờ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!