Phó Thanh Vi mở hộp chu sa mới được đưa, màu đỏ tươi như máu.
Khi đem so với hộp chu sa nàng mua trước đó, sự khác biệt trở nên rõ ràng. Chu sa mà ông chủ quảng cáo là "100% nguyên chất" khi so sánh lập tức trở nên nhạt nhòa, giống như đất đỏ, hoàn toàn không có chút ánh sáng hay độ mịn.
Ngày mai xuống núi, nàng nhất định phải tìm ông chủ nói lý và đòi lại tiền.
Giấy vàng thì không có sự khác biệt rõ rệt, nhưng giấy của Mục Nhược Thủy đưa lại có cảm giác linh động khi soi dưới ánh sáng.
Phó Thanh Vi dùng đèn pin điện thoại chiếu thử, phát hiện giấy vàng này có những đường như áng mây, ánh sáng lấp lánh biến hóa khi nàng chớp mắt.
Nàng không thể tưởng tượng những vật liệu này có thể được bán với giá bao nhiêu trên thị trường, hoặc có khi không thể mua được. Sau đó, nàng dọn dẹp sạch sẽ các thứ trên bàn, cẩn thận lấy một chút chu sa pha lẫn kim sa, dùng nước giếng vừa múc lên để pha loãng. Nước giếng từ lòng đất sâu, có tác dụng gấp bội trong các việc liên kết âm dương.
Màu vàng là chính sắc, long bào của vua cũng dùng màu vàng sáng, giấy thuộc hành Mộc, chu sa thuộc hành Hỏa, nước giếng là Thủy, cộng thêm kim sa thuộc hành Kim. Ngũ hành tương sinh, tạo nên vòng tuần hoàn sinh sôi bất tận.
Ngay cả một người chưa từng tu luyện như Phó Thanh Vi, vào khoảnh khắc tập trung hạ bút, cũng cảm nhận được luồng khí vận chuyển, sấm sét vô thanh.
Tinh tú vận hành, vũ trụ sinh sôi, tay áo và áo choàng của tiên nhân tung bay, đứng trên không, khắc bùa lên ngọc phiến, truyền pháp lệnh xuống thế gian.
Đầu bùa ba nét thỉnh Tam Thanh (1), thân bùa đối xứng ghi tên, bày tỏ điều cầu mong, chân bùa khép lại trấn an tâm thần.
Xoay trái trời đất chuyển dời, xoay phải nhật nguyệt chiếu sáng.
Phó Thanh Vi tưởng rằng đã rất lâu trôi qua, nhưng khi tỉnh táo lại, tiếng côn trùng bên ngoài vẫn râm ran, hoàn toàn khớp với nhịp điệu trước khi nàng tập trung thần trí. Điện thoại màn hình vừa tắt, thời gian chỉ mới trôi qua một phút.
Nàng dừng bút, nhìn xuống tờ bùa vừa hoàn thành.
Có lẽ nhờ nguyên liệu tốt hơn, lá bùa này trông đẹp hơn hẳn những lá trước, tâm trí nàng cũng chưa từng cảm thấy minh mẫn như lúc này, thậm chí không cảm thấy mệt.
Nàng không chắc đã thành công hay thất bại, liền để bùa khô rồi cầm hai tay mang ra ngoài nhờ Mục Nhược Thủy đánh giá.
Nhưng quan tài của Mục Nhược Thủy trống không.
Không còn cách nào, nàng đành quay lại phòng, lấy điện thoại gọi cho cô.
Trong đạo quán không điện, không nước, ngọn nến mờ ảo cùng nội thất cổ kính chẳng khác gì thời xa xưa, nàng vẫn có thể sử dụng điện thoại để gọi.
Cảm giác trái ngược khiến Phó Thanh Vi nhất thời không phân biệt được mình đang ở thời đại nào.
Mục Nhược Thủy cúp máy.
Nhưng chưa đầy một phút sau, cô đã xuất hiện ở cửa.
"Đạo trưởng." Phó Thanh Vi nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong đợi, chỉ về phía lá bùa trên bàn mà không dám nói nhiều. Chưa đầy nửa tiếng trước, cô còn dọa sẽ móc mắt nàng, nàng không quên điều đó.
Mục Nhược Thủy tỏ ra khá hài lòng với thái độ này, hai tay chắp sau lưng, tiến đến bàn nhìn qua một lượt, hỏi: "Vẽ bao nhiêu lần rồi?"
"Một lần."
"Một lần?" Mục Nhược Thủy nheo mắt.
"Em không lừa người."
"Ta nói em lừa ta sao?" Cô nhấc tay áo lên, Phó Thanh Vi lập tức nhường vị trí trung tâm bàn cho cô.
Người phụ nữ cầm tờ bùa lên, đưa lên ánh sáng kiểm tra. Bỏ qua việc nàng không có linh lực, lá bùa này thực sự cho thấy một chút năng khiếu.
"Sao ạ?" Phó Thanh Vi hỏi.
"Không có tác dụng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!