"Chỉ cần em ở bên ta, ta sẽ bảo vệ em bình an vô sự."
Đây được xem như một lời hứa, lời hứa đến từ quán chủ Mục của Bồng Lai Quán.
Huống chi, còn có lời nhắc nhở chủ động trước đó: Tránh xa bảo tàng, trường học và bệnh viện.
"Cảm ơn đạo trưởng." Lại là giọng nói chân thành, đầy cảm kích.
Dù không nhìn thấy gương mặt của Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt của nàng. Đôi mắt và chân mày đều cong lên, tia nắng buổi sớm dịu dàng rơi trên mái hiên, rắc lên đôi chân mày cong cong như một chú chim sẻ xanh lạc bước vào lòng bàn tay mềm mại, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.
Chú chim sẻ xanh phấn khởi bay đi.
Khi tia nắng đầu tiên của hoàng hôn tím treo trên vai núi, nàng đúng giờ trở về.
Mục Nhược Thủy đang đặt tay lên nắp quan tài, ngồi dậy, nhưng trước khi cửa mở, cô lại nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt.
"Em về rồi."
Phó Thanh Vi quen thuộc đặt ba lô xuống, kéo ghế nhỏ đến ngồi cạnh quan tài. Hai tay chống lên mép, nàng cúi đầu nhìn vào bên trong, vừa trò chuyện vừa cười: "Em mua bừa một ít giấy vàng và chu sa, ông chủ còn tặng thêm cho em một cây bút lông."
"Chẳng phải đã nói trong nhà có rồi sao?" Mục Nhược Thủy không vui.
"Em sợ phí đồ tốt, nên dùng loại thường tập trước." Phó Thanh Vi vội vàng giải thích, sợ cô hiểu lầm.
Thần sắc người phụ nữ dịu lại.
"Nếu đã vậy, trời còn sáng, tranh thủ thời gian mà luyện."
"Em cũng nghĩ thế."
Phó Thanh Vi nhanh nhẹn bày bàn ghế ra sân, lấy một tập giấy Tuyên, đổ mực vào nghiên, dùng bút lông nhúng mực rồi mở lá bùa Ninh Tâm ra, đặt bên cạnh để tập vẽ theo.
Từ xa nhìn đến, Mục Nhược Thủy buông một câu: "Tay chân vụng về."
Phó Thanh Vi hơi nóng mặt. Nàng chưa từng học viết chữ bằng bút lông, nhưng vẫn cố gắng cầm bút chắc tay, tỉ mỉ sao chép.
Đầu tiên nàng dùng giấy Tuyên Thành để làm quen với hình dạng bùa, sau đó chuyển sang giấy vàng vừa mua, pha chu sa theo tỉ lệ 1:2.
Phó Thanh Vi nhắm mắt, hồi tưởng cảnh Chiêm Anh vẽ bùa. Tay trái cô ấy kết thành kiếm chỉ, hai ngón hơi cong, ba ngón khác đan kết ấn, tay phải cầm bút nhúng đầy chu sa, tập trung vẽ từng vòng tròn huyền bí lên giấy vàng, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Lúc đó Chiêm Anh đọc chú gì nàng không nghe rõ, nhưng các bước khác nàng đã bắt chước được chín phần.
Không biết từ khi nào, Mục Nhược Thủy đã đứng sau lưng nàng, quan sát nàng tay kết ấn, tay vẽ bùa.
Người thường nhìn bùa chú giống như bút pháp kỳ quái, bởi lẽ những thứ này vốn không dành cho người phàm xem. Tương truyền, bùa chú là do thiên nhân truyền lại, là khí vân ngưng tụ, chứa đựng những huyền bí của tạo hóa. Thiên nhân quan sát, ghi chép, rồi truyền xuống nhân gian, từ đó mới có bùa chú.
Người tu đạo nắm giữ bùa chú, từ đó có được pháp thông thiên nhân.
Vẽ đúng hình bùa là thử thách đầu tiên, cần liền mạch từ đầu đến cuối, không được ngắt quãng.
Phó Thanh Vi dồn hết tâm trí, chu sa trên giấy vàng khép lại bằng nét cuối cùng, tròn trịa, mềm mại, họa tiết hoa sen như sống động, tràn đầy dư âm.
Dù vụng về, nhưng ít nhất cũng ra được dáng.
Mục Nhược Thủy khoanh tay sau lưng, cúi xuống quan sát, âm thầm đánh giá trong lòng.
Phó Thanh Vi lau mồ hôi trên trán, chợt hiểu tại sao Chiêm Anh lại nói vẽ bùa rất mệt. Để vẽ liền mạch những ký hiệu huyền bí này, cần tập trung gấp mười lần so với học thi cuối kỳ.
Hơn nữa, khi hạ bút, như thể có lực cản vô hình. Càng vẽ về sau càng khó, chỉ cần lơ là là bút sẽ chệch đi, phá hỏng toàn bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!