Chương 104: Có thoải mái không?

Cuộc đối đầu giữa bùa tỉnh thần và bùa an thần chính thức bắt đầu. 

Bùa an thần được sử dụng ba lần, lần lượt ở tay, lưng và trán. Cơn buồn ngủ như cơn sóng lớn ập tới, quét sạch toàn bộ ý chí phản kháng của Phó Thanh Vi. 

Nàng như ý nguyện của Mục Nhược Thủy mà chìm vào giấc ngủ sâu. 

Mục Nhược Thủy lúc này đã trong cơn khao khát, gấp gáp không khác gì Phó Thanh Vi vừa rồi, không thể chờ được nữa mà tận hưởng món chính. 

Cô thay đôi môi và lưỡi làm nhiệm vụ của tay, còn tay cũng không nhàn rỗi, tự mình tìm cách sử dụng. 

Phó Thanh Vi ban đầu nằm nghiêng, bị Mục Nhược Thủy đặt nằm ngửa. Ngón tay cô lướt qua hàng nút áo từ trên xuống dưới, dễ dàng đi vào, chạm lên làn da trắng ngần. 

Mục Nhược Thủy hôn lên chiếc cổ mảnh mai của nàng, thỉnh thoảng dùng răng cọ nhẹ, lực vừa đủ. Lúc Phó Thanh Vi còn tỉnh táo, cô không dám để lại dấu vết. Giờ được tự do, cô gần như muốn mỗi tấc da thịt đều lưu lại dấu ấn của mình. 

Đôi môi cô từ từ di chuyển xuống dưới, tóc khẽ lướt qua xương quai xanh của người phụ nữ trẻ. Xương quai xanh ấy cũng đã nhuộm sắc đỏ rực. 

Cô dừng lại, đầu lưỡi khéo léo xoay vòng, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên, nhấm nháp từng chút. 

Ngón tay cái của Mục Nhược Thủy cũng di chuyển, Phó Thanh Vi quả nhiên phản ứng như cách cô thích. 

Dù ngủ, nàng vẫn rất ngoan. 

Mục Nhược Thủy không nhịn được, lại cúi xuống hôn lên môi nàng, sau một nụ hôn sâu mới tiếp tục chăm sóc nàng 

Cô quá đắm chìm trong cảm giác của bản thân mà không nhận ra Phó Thanh Vi đã khẽ động hàng mi từ lúc nào. Âm thanh mơ hồ trong miệng nàng đột nhiên trở nên rõ ràng hơn trong thoáng chốc. 

"Sư...... tôn......" Chữ cuối phát âm rõ ràng hơn gấp mười lần so với chữ đầu. Ngay sau đó, giọng nàng lại trở nên mơ hồ: "Ưm......" 

Bùa tỉnh thần mà nàng giấu trước đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Ý thức của nàng từ trong bóng tối mờ mịt dần tỉnh lại, nàng bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình. 

Nàng đang bị sư tôn mặc sức trêu đùa đủ mọi tư thế. 

Trước khi ngủ, nàng đã bị đùa giỡn. Nhưng lần này, độ tinh tế khác hẳn. 

Sư tôn ngài ấy...... 

Phó Thanh Vi hít sâu một hơi, lại thở ra chậm rãi, thầm nghĩ đây là lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất. 

Nàng cố tình để ý thức mình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhưng cảm giác của cơ thể thì hoàn toàn chân thực. 

Nàng theo từng nhịp điệu của Mục Nhược Thủy, phản ứng theo bản năng, nhưng cố ý giảm cường độ, giọng cũng nhỏ dần. 

Mà đôi tai thì ngày càng đỏ lên. 

Sư tôn sao lại thế này? 

Đầu gối của Mục Nhược Thủy ép lên, khẽ di chuyển qua lại, khơi dậy hồ nước mùa xuân. 

Phó Thanh Vi hít một hơi thật sâu: "......" 

Sắp chết mất thôi!!! 

Mục Nhược Thủy đột nhiên khẽ "hửm" một tiếng. Cô luôn muốn nhìn gương mặt của Phó Thanh Vi vào những lúc thế này, nên đã phát hiện nàng khẽ cắn đôi môi. 

Lần trước nàng cũng cắn môi như vậy sao? 

Ngón tay Mục Nhược Thủy luồn vào miệng nàng, giải thoát đôi môi khỏi hàm răng. 

Đầu gối cô bắt đầu di chuyển theo vòng tròn, chăm sóc mọi ngóc ngách. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!