Phó Thanh Vi bị một phen bẽ mặt, cuộn mình qua đêm trên chiếc giường sofa.
Sáng hôm sau, khi đang ăn bữa sáng do Mục Nhược Thủy làm, nàng nhận được tin nhắn từ Cam Đường: [Kỳ nghỉ của cậu kéo dài đến khi nào?]
Phó Thanh Vi cắn một miếng bánh bao nhân thịt nóng hổi, rảnh tay gõ chữ: [Còn bốn ngày nữa]
Cam Đường: [Ba ngày sau, cậu đến nhà mình]
Phó Thanh Vi trả lời một chữ "Được".
Nàng đưa tin nhắn cho Mục Nhược Thủy xem. Chỉ vài ba dòng ngắn ngủi, vậy mà Quán chủ nhìn mấy lần, nhấn mạnh một cách kỳ quặc: "Em hài lòng rồi chứ?"
Phó Thanh Vi: "?"
Sao lại là nàng hài lòng? Mấy ngày nay, sư tôn thật kỳ lạ, lúc thì châm chọc, lúc lại nóng nảy!
Phó Thanh Vi đặt bánh bao xuống, thành khẩn nói: "Sư tôn, nếu em làm sai điều gì, người cứ nói, em nhất định sẽ sửa."
"Em không cần sửa."
Mục Nhược Thủy che giấu cảm xúc của mình, đáp: "Ta từng nói, chỉ cần em làm điều mà em cho là đúng, ta sẽ luôn đứng về phía em."
Phó Thanh Vi nghi hoặc: "Nhưng thái độ của người không giống như vậy."
Mục Nhược Thủy trả lời thẳng thắn: "Ta không thể nghĩ một đằng nói một nẻo sao?"
Đầu óc Phó Thanh Vi rối tung như cuộn len bị mèo nghịch, hoàn toàn mơ hồ.
"Vậy em nên tin vào lòng người hay lời người nói?'
"Hãy tin vào chính em." Mục Nhược Thủy đưa ra câu trả lời chính xác duy nhất.
"Người có phải là…..." Phó Thanh Vi dừng việc dùng đũa chọc bánh bao, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, đoán, "Không muốn em phá hoại mối quan hệ của họ?"
"Hai người họ không phải do em phá hoại, dù không có em, họ cũng sẽ không có kết cục tốt."
"Nhưng em đã đẩy nhanh quá trình đó." Phó Thanh Vi không bỏ qua việc sư tôn lại né tránh câu hỏi, nói, "Sao người không trả lời thẳng câu hỏi của em?"
"Ta trả lời rồi, không phải sao."
Đối với cô, Đỗ Tích Ngôn và Cam Đường chỉ là hai người xa lạ, làm sao có thể vô cớ có lòng thương hại.
Chỉ là......
Có chút thương cảm với đồng loại.
Đỗ Tích Ngôn miễn cưỡng cũng có thể xem là đồng loại với cô, đều là những người đã chết từ lâu.
Nhưng cảm giác đau lòng, đồng cảm, chẳng phải chỉ con người mới có thể cảm nhận được sao?
Mục Nhược Thủy đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ra ghế sofa chơi với mèo. Trong gia đình ba người, chỉ có mèo là mãi mãi vô lo vô nghĩ, bởi vì nó không phải người.
Con người có niềm vui ngọt ngào, cũng có nỗi đau khổ day dứt, mà nỗi đau thường lớn hơn niềm vui. Vì niềm vui thì ngắn ngủi, còn nỗi đau lại như cơn mưa dai dẳng, thấm ướt cả đời, chẳng bao giờ khô ráo.
Nghĩ đến Cam Đường, lòng Phó Thanh Vi nặng trĩu, ăn chẳng ngon miệng. Nàng cố gắng ăn hai chiếc bánh bao nữa, phần còn lại gói mang lên núi.
Ba ngày trôi qua vội vã.
Sáng sớm, Phó Thanh Vi nhìn mặt trời trên núi, chỉ mong nó không bao giờ lặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!