Phó Thanh Vi có cảm xúc phức tạp trong lòng.
Cô quay đầu nhìn biểu cảm của Mục Nhược Thủy. Sư tôn không ăn cơm, uống xong nước liền đeo lại chiếc khẩu trang đen, gương mặt vốn dĩ không biểu cảm của cô càng thêm lạnh lùng.
Phó Thanh Vi: "?"
Chẳng lẽ ngài ấy không chịu nổi cảnh các cặp đôi ân ái?
Lại không phải mình ân ái với ai khác, sư tôn sẽ không nhỏ nhen đến mức đó chứ?
Bốn người dùng bữa xong, Phó Thanh Vi không nỡ trực tiếp chia rẽ uyên ương trước mặt người ta, mà cũng vì nghĩ cho Cam Đường, liền để cô ấy giao lại miếng ngọc bội cho Mục Nhược Thủy giữ, sau đó dẫn Cam Đường đến một chỗ khác thuận tiện nói chuyện hơn.
Tại một bàn trong khu đồ ngọt ở tầng ba trung tâm thương mại, Phó Thanh Vi mời Cam Đường một ly chè xoài bưởi.
Cam Đường nói: "Có gì thì nói thẳng đi, quan hệ của tụi mình không cần phải cân nhắc từ ngữ đâu."
Phó Thanh Vi gật đầu.
Nhưng vẫn phải cân nhắc, nếu không sẽ gây tổn thương lớn cho người khác.
Phó Thanh Vi nói: "Mình đã bàn với sư tôn rồi. Cậu và Đỗ tiểu thư kia, một người một ma, chỉ cần hai người còn ở bên nhau, cậu nhất định sẽ chết. Chị ấy sẽ hút hết dương khí trên người cậu, đến khi dương khí cạn kiệt. Nếu muốn chống lại âm khí xâm nhập, chỉ có một cách, đó là cậu tu đạo giống như mình."
Cam Đường không chút do dự: "Mình đồng ý!"
Sắc mặt Phó Thanh Vi nghiêm trọng, Cam Đường hỏi: "Có phải còn 'nhưng' không?"
Phó Thanh Vi đáp: "Nhưng bản chất của tu đạo là tu tâm, không phải là cậu chỉ cần xuất gia làm đạo sĩ, rồi tuân thủ mấy giới luật như không ăn thịt bò...... giống hầu hết những người quy y để trốn tránh thế tục là xong đâu. Để tu đạo đến mức có thể chống lại âm khí, cậu phải toàn tâm hướng đạo, không bị xao lãng, tốt nhất là ẩn vào núi sâu mà tu hành thanh tịnh."
Nhân gian đầy cám dỗ, h*m m**n vật chất lan tràn, Cam Đường đã bị nhuốm mùi trần thế, hoàn toàn không thể ở nhà mà tu hành ra kết quả được.
Phó Thanh Vi nói: "Mình có một người bạn, xuất thân ở Chung Nam Sơn, trong núi không có nước, không có điện, không có mạng internet. Ba bữa một ngày đều phải tự lo liệu, nếu không sẽ bị đói. Khổ tu là cách tốt nhất để rèn luyện tâm trí. Cậu có thể chịu khổ vì Đỗ tiểu thư không?"
Nàng cố ý nói nặng thêm một chút, bởi điều kiện tu hành hiện tại của nàng đã tốt hơn ở Chung Nam Sơn rất nhiều.
Nhưng nếu ngay cả quyết tâm này Cam Đường cũng không có, thì nói gì đến tu đạo?
Lúc đầu, Phó Thanh Vi từng ghét điều kiện không tốt ở đạo quán Bồng Lai, vì khi đó nàng chưa từng nghĩ sẽ tu hành. Sau này, trước khi bước chân vào Các Tạo Sơn, nàng đã nghĩ, cho dù trong núi có điều kiện khổ cực, cô lập với thế giới, nàng vẫn sẽ khổ luyện để học được bản lĩnh.
Đạo tâm như thế, Đạo cũng như thế.
Cam Đường quả nhiên do dự một lúc, chậm rãi nói: "Nếu chị ấy ở bên mình, có lẽ mình có thể vượt qua."
Người ta thường nói "Có tình uống nước cũng no", với người trẻ tuổi họ có thể vượt qua mọi thứ vì tình yêu.
Ít nhất là trong một thời gian.
Phó Thanh Vi đổi giọng, hỏi: "Vậy cậu đã nghĩ đến cha mẹ mình chưa? Ông bà ngoại, ông bà nội của cậu nữa, cậu là đứa con gái duy nhất được cha mẹ và bốn ông bà cưng chiều. Một khi cậu xuất gia, ẩn tu trong núi sâu, họ sẽ cảm thấy thế nào?"
"Nhìn thấy cậu sống một cuộc sống khổ sở không đủ cơm ăn áo mặc, gia đình cậu có đau lòng, hay thậm chí là hận không thể chết thay cậu không?"
Phó Thanh Vi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nhưng nàng chưa bao giờ mất hy vọng vào tình thân. Nàng đã từng thấy trên tin tức cha mẹ lấy mạng sống ra bảo vệ con cái trong thảm họa, cũng từng tận mắt chứng kiến Cam Đường được gia đình yêu thương thế nào.
Cha mẹ cô ấy yêu cô ấy đến mức tình cảm đó còn lan sang cả Phó Thanh Vi, dịp lễ tết họ luôn gửi lời chúc, mời nàng về nhà ăn cơm, thường xuyên mua thêm một phần đồ ăn để Cam Đường mang cho nàng.
Cô ấy có một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Cam Đường cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chén chè.
Phó Thanh Vi nhẹ giọng nói: "Vì một người mà phản bội cả thế giới, vứt bỏ mọi người thân, chuyện như vậy trước đây mình tin cậu chắc chắn không làm, thậm chí còn khinh thường. Tại sao bây giờ chỉ vì một hồn ma mà cậu lại không nghĩ thông suốt được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!