Không phải năm năm, mười năm, thậm chí không phải năm mươi hay một trăm năm
- Đó là một khoảng thời gian dài hơn cả một đời người hay có thể tính bằng tuổi thọ của con người.
Phó Thanh Vi chưa từng nghĩ rằng Đỗ Tích Ngôn đã chờ đợi lâu như vậy.
Ngay cả người đứng ngoài quan sát cũng phải im lặng không nói nên lời, có thể tưởng tượng Cam Đường bị sốc thế nào khi biết sự thật.
Cam Đường bật khóc nức nở.
Đỗ Tích Ngôn bước ra từ chiếc mặt dây chuyền ngọc, ngồi xuống bên cạnh Cam Đường, nói: "Để tôi kể cho, chỉ là chuyện cũ đã qua thôi."
Lúc này là ba giờ chiều, họ ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ trong quán cà phê. Phó Thanh Vi đề nghị đổi sang góc tối hơn ở phía trong và từ chối lời đề nghị bật đèn của chủ quán.
Phó Thanh Vi hỏi: "Cô Đỗ dùng cà phê chứ?"
Đỗ Tích Ngôn nhìn Phó Thanh Vi bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Được, tôi muốn uống giống cô ấy, được không?"
Cô chỉ vào ly cappuccino trước mặt Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy không thích vị đắng của cà phê, cũng không quá hảo ngọt, cappuccino với lớp bọt sữa vừa vặn là lựa chọn hoàn hảo. Mỗi lần bọt sữa dính trên môi, Phó Thanh Vi đều tự tay lau cho cô.
Phó Thanh Vi cũng gọi cho Đỗ Tích Ngôn một ly cappuccino.
Mục Nhược Thủy nhấp một ngụm cà phê còn một nửa trong ly, mím môi hồi lâu, lấy điện thoại ra gõ mạnh tin nhắn gửi cho Phó Thanh Vi: [Ta không uống nữa!]
Phó Thanh Vi: "......"
Nàng trả lời lại: [Cam Đường trả tiền, không phải em mời người]
Mục Nhược Thủy: [Không uống là không uống, phạt em sám hối nửa ngày]
Phó Thanh Vi lập tức bắt đầu sám hối.
Đỗ Tích Ngôn cúi đầu ngửi mùi cà phê, nhưng dù cô có nhấp một ngụm, cũng chẳng để lại cảm giác gì. Lúc cô ngồi thẳng lại, Phó Thanh Vi cũng dừng sám hối, nghiêm túc ngồi ngay ngắn.
Đó là một câu chuyện rất dài nhưng cũng rất ngắn.Năm Ung Chính, tại phủ Tô Châu.
Từ lâu, Giang Nam đã là vùng đất phồn thịnh, nơi buôn bán tơ lụa, đóng thuyền, buôn trà. Khắp nơi đều có những thương nhân phát đạt, không khí kinh doanh thịnh vượng.
Phủ Tô Châu có hai gia tộc, một nhà họ Đỗ, một nhà họ Liễu. Cả hai đều là thương nhân nổi tiếng trong vùng, cùng sống trên một con phố lớn, cửa đỏ kề cửa đỏ, những con sư tử đá trước cổng đều oai nghiêm như nhau.
Bên trong phủ đệ, khoảng cách càng gần hơn, chỉ cách nhau một bức tường trong sân. Phía này là Đỗ phủ, phía kia là Liễu gia.
Hai gia đình không cạnh tranh trong chuyện làm ăn, vì ở gần nhau nên thường xuyên qua lại.
Đỗ tiểu thư và Liễu tiểu thư tự nhiên trở thành bạn thân từ nhỏ.
Đỗ Tích Ngôn mang bệnh từ khi sinh ra, không hay ra ngoài, Liễu tiểu thư thường mang những câu chuyện bên ngoài kể cho cô nghe, ngày ngày đến phòng cô trò chuyện, giúp cô khuây khỏa.
Có lúc Liễu tiểu thư còn nghỉ lại ở Đỗ phủ, ánh đèn cửa sổ ánh lên hai bóng người ngồi đối diện nhau, nói một câu, lại cười một cái.
Hôm đó, Đỗ Tích Ngôn đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe thấy nha hoàn thông báo Liễu tiểu thư đến. Lời còn chưa dứt, một bóng áo xanh lục đã vọt vào tầm mắt, vẻ đẹp của mùa xuân vừa chớm cũng không sánh được với nàng.
Ánh mắt của Đỗ Tích Ngôn sáng lên, đặt cuốn sách trong tay xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh khẽ chỉnh lại lọn tóc chưa vào nếp bên thái dương, rồi mới đứng lên đón tiếp: "A Nhứ."
Cô phải lấy hơi một chút để khi thốt ra tên nàng không lộ vẻ vui sướng quá nhiều.
Liễu tiểu thư không nói lời nào, bước đến ngồi bên bàn, cầm lấy chén trà của cô uống một cách tức giận.
Nàng không giỏi giấu cảm xúc, Đỗ Tích Ngôn chờ một lúc, liền nghe nàng hỏi: "Vừa nãy muội gặp biểu ca của tỷ trước cổng, hắn đến làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!