Chương 47: Tâm Ma (1)

Sáng hôm sau, mọi người thức dậy từ rất sớm. Đinh Bộ Lĩnh trầm tư đi qua lại trong sân, mặc dù một đêm không ngủ nhưng tinh thần nó vẫn rất thoải mái.

- Bộ Lĩnh ca ca, huynh có thể dừng lại không? Đệ chóng mặt a.

- Lạc Phi bất mãn lẩm bẩm.

Bộ Lĩnh bật cười, nói:

- Đệ đó, chuẩn bị tốt chưa. Lần này chủ công của chúng ta chính là đệ.

- Tên vô sỉ này sao? Đệ nghĩ huynh nên nghĩ lại.

- Ngô Vân từ xa đi đến, khinh bỉ nhìn Lạc Phi.

- Đệ xong rồi, chúng ta đi thôi.

Tiểu Xảo và Tiểu Cơ Nhi từ trong phòng chạy tới. hôm nay hai tiểu cô nương cùng mặc bộ đồ đen bó sát, tóc buộc gọn gàng. Trên lưng Tiểu Xảo đeo một cái hồ lô nhỏ màu đỏ, rất bắt mắt.

- Oa, tiểu muội muội thật xinh đẹp.

- Nhìn thấy Tiểu Cơ Nhi, Lạc Phi sáng mắt lên khen, quên luôn vừa rồi mình bị Ngô Vân khinh bỉ.

Tiểu Cơ Nhi đỏ mặt mỉm cười với Lạc Phi. Tiểu Xảo bĩu môi, gật đầu với Bộ Lĩnh, nói:

- Bọn muội đã chuẩn bị xong rồi.

- Vậy đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta ở cổng phủ Thành Chủ, Đại Hắc và xe ngựa cũng đã sẵn sàng.

***

Advertisement / Quảng cáo

Lạc Vũ ngẩn người ngồi trên lưng Đại Hắc, mắt không có tiêu cự nhìn ra phía xa. Hắn muốn nói gì đó với Như Hoa trong xe nhưng lại không mở lời được: "Thôi thôi, tốt nhất là nên kết thúc ở đây."

Hắn nhảy xuống đứng đối diện với Đại Hắc, trầm giọng nói:

- Đại Hắc. Mười năm trước ta tìm thấy ngươi và mẹ ngươi hấp hối trong Hắc Phù Lâm. Mẹ ngươi có nhờ ta chăm sóc cho ngươi. Do sức mạnh của ngươi thức tỉnh quá nhanh dẫn đến có hại với thân thể nên ta đã tạm thời phong ấn ngươi lại. Bây giờ ngươi đã có thể chịu đựng được lực lượng huyết mạch của mình. Ta giải phong ấn cho ngươi.

Tay hắn bắt Ấn Kỹ, quát nhỏ:

- Vạn Huyết Ấn Chú, Chú thứ ba, Giải.

Đại Hắc đột nhiên phát hiện trong cơ thể mình có một luồng sức mạnh nóng bỏng trào dâng, nó ngẩng đầu gầm lên một tiếng, phát tiết vui sướng trong lòng, cuối cùng nó đã khôi phục thực lực đỉnh phong.

- Từ giờ ngươi đã phục hồi tu vi Tam Trọng Thiên Trung Giai. Chuyện của Lạc Phi, ta xin nhờ ngươi.

- Lạc Vũ cung tay, hướng Đại Hắc cúi đầu.

"Con bà nó là con trâu, tên Lạc Vũ này hôm nay thật dễ nhìn."

- Đại Hắc thầm nghĩ, thở phì phò gật đầu.

Ngô Xương Văn nhảy xuống xe ngựa, phía trong phủ Thành Chủ, hắn đã thấy Bộ Lĩnh, Lạc Phi, Ngô Vân, Tiểu Cơ Nhi, Tiểu Xảo đi ra. Đây là toàn bộ thiên tài của Thiên Loa Thành, đặc biệt là Ngô Vân, niềm kiêu hãnh của Ngô Gia.

- Chúng ta đi

- Hắn nói.

Advertisement / Quảng cáo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!