Chương 10: Kỳ Tuyển Chọn

Một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ hiền lành tiến đến, bên cạnh ông dắt theo một bé gái phấn điêu ngọc trác, đang tò mò nhìn xung quanh. Phía bên kia là một người đàn ông rất to lớn, cơ bắp cứng rắn lộ ra ngoài, đi cùng ông ta là một thanh niên mặt trắng bệch, có vẻ ốm yếu bệnh tật.

Lạc Phi trợn mắt:

- Đông thế này rồi ai trả tiền?

Hiện trường sững lại trong vòng ba giây, khí tràng các đại cao thủ phát ra bỗng nhiên tan biến hết theo câu nói của Lạc Phi, Lạc Vũ cười ha hả:

- Các vị mời ngồi, không nên căng thẳng như vậy, bữa này ta trả, ta trả.

Lạc Phi lầm bầm: "Lần nào cũng nói vậy." Rồi mắt nó sáng lên khi nhìn thấy tiểu cô nương:

- Tiểu muội muội, lại đây ngồi cạnh ca ca, ca ca là người tốt.

Như Hoa che mặt thở dài, Lạc Vũ khóc ròng: "Con mẹ nó, mất hết cả thể diện."

Advertisement / Quảng cáo

Cô bé nấp sau lưng ông lão, chỉ lộ ra đôi mắt trong sáng lấp lánh:

- Gia gia nói tất cả những người tự nhận mình tốt đều là người xấu, ca ca là người xấu.

Lạc Phi đỏ mặt. Thanh niên ốm yếu tới cạnh Lạc Phi ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Cơ Nhi, lại đây với ca ca.

Cô bé chạy đến ngồi giữa Lạc Phi và thanh niên, nói:

- Bộ Lĩnh ca ca tốt nhất.

- Nói xong nàng lườm lườm Lạc Phi

- Người xấu không được làm hại ca ca.

Lạc Phi á khẩu, đổ mổ hôi đầy đầu. Như Hoa tủm tỉm cười nhìn nó, có vẻ rất thích nhìn Lạc Phi bối rối. Lạc Vũ không quan tâm đến mấy đứa trẻ, chỉ nhìn chằm chằm ông lão tóc bạc, mở lời nói:

- Ám Dạ Phi Phong Âu Dạ Trưởng Lão, 300 năm trước dẫn đầu tinh anh Âu gia xông vào trận địa Yêu Tộc, diệt sạch 12 nhánh quân của Bát Tí Thần Viên, sau đó bị Yêu Tộc bao vây truy sát, nhưng cả đội quân vẫn hoàn hảo quay về lãnh địa Nhân Tộc, ta nói đúng chứ?

Ông lão mỉm cười hiền hậu, ngồi xuống bên cạnh Ngô Xương Văn:

- Sai rồi, ta chẳng làm được gì cả, toàn bộ là nhờ tinh anh của gia tộc.

Lạc Vũ quay sang người đàn ông cao lớn:

- Kim Cang Chiến Thần Trần Hiểu, một mình đại chiến 3 ngày 3 đêm với Nghĩ Vương, sau đó bị Nghĩ Vương, Lộc Vương, Ưng Vương liên thủ truy sát, lấy một địch ba vẫn đánh chết Lộc Vương. Ưng Vương, Nghĩ Vương trọng thương bỏ chạy, không sai chứ?

- Chính là tại hạ

- Đại hán to lớn ồm ồm xác nhận.

- Đoạt Mệnh Tiễn Ngô Xương Văn, 12 tuổi Sơ Thể Đại Thành, 15 tuổi đột phá Nhất Trọng Thiên, 20 tuổi đột phá Nhị Trọng Thiên, đột nhiên mất tích đến 40 tuổi xuất hiện trở lại đã thành công đột phá Bát Trọng Thiên, một mũi Đoạt Mệnh Tiễn bắn ra, mục tiêu chắc chắn phải chết. Ta rất tò mò về giai đoạn mất tích của các hạ a.

- Lạc Vũ nhìn đến bạch bào trung niên nhân.

- Không dám nhận, tại hạ còn rất kém

- Ngô Xương Văn cung tay với Lạc Vũ.

Lạc Vũ thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!