Chương 6: (Vô Đề)

Thấy Quý Cảnh Diệp không có phản ứng mà chỉ lạnh lùng nhìn mình, Úc Khả Khả không xấu hổ, chỉ tỏ vẻ bình tĩnh bỏ tay xuống.

[Thật không hổ là nhân vật phản diện, anh ta cool ghê.] Cô thầm nói trong đầu: [Cậu cảm thấy nếu tôi không nói lời nào, anh ta có thể 123 người gỗ* với tôi tới khi nào?]

(*) 123 người gỗ: Chỉ trò chơi dân gian, thường sẽ là một người đứng trên vạch đích đếm từ 1 2 3 sau đó quay đầu lại thì những người đằng sau phải đứng yên tại chỗ không được động đậy, nếu ai động đậy thì người đó sẽ bị loại.

Hệ thống trầm tư thật: [Với tính cách cuồng công việc của anh ta thì có thể sẽ quên cô ở đây đó.]

Úc Khả Khả than thở: [Thảo nào nguyên chủ không thích đi tìm anh ta, hai hũ nút ở cùng nhau, quả nhiên vẫn cần gấp một trợ lý Ôn đáng tin cậy.]

Quý Cảnh Diệp: [...]

Anh yên lặng nhìn cô chăm chú, lộ vẻ sâu xa nhìn từ trên xuống.

Lúc Úc Khả Khả vừa đi vào, thật ra, Quý Cảnh Diệp đã chú ý tới cô rồi.

Khi cô tới càng lúc càng gần, tiếng dòng điện chói tai cũng dần dần biến mất, cho đến khi cô đi tới lúc này, rốt cuộc trong đầu anh đã yên tĩnh lại.

Quý Cảnh Diệp lại cảm nhận được sự yên bình lâu ngày không gặp được, tâm trạng không còn khó chịu nữa.

Dù vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng so với tiếng rẹt rẹt đứt quãng thì anh vẫn có thể chịu đựng được.

Bởi thế, dù chú ba Quý không ngừng kêu gào, Quý Cảnh Diệp vốn chẳng thèm để ý, chỉ nhìn cô đăm đăm với vẻ khó hiểu.

Đời trước trông Úc Khả Khả như thế nào, anh đã không nhớ rõ, cũng không quan tâm. Còn người đang đứng ở đây lúc này---

Lần đầu tiên anh quan sát một người cẩn thận như vậy.

Chiếc mũi đẹp đẽ tinh xảo, đôi môi anh đào, đôi mắt hạnh xinh đẹp lại sạch sẽ bừng sáng giống như nai con, nhìn dáng vẻ có phần ngoan ngoãn vô hại. Thực tế là trong lòng cô đã bị dọa, dáng vẻ nấp sau lưng trợ lý Ôn càng khiến người ta không cách nào nổi lên sự cảnh giác.

Nhưng Quý Cảnh Diệp rất rõ, đây chỉ là ngụy trang.

Đã hiểu rõ bản tính không an phận của cô, đương nhiên anh không bỏ qua đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn kia, thật sự rành rành ngập tràn vẻ "đánh nhau đi, đánh nhau rồi", sáng tới thần kỳ.

Càng khỏi nhắc đến bây giờ, cô và hệ thống chưa từng dừng trao đổi, nếu không phải Quý Cảnh Diệp cực kỳ biết nhẫn nại thì thật sự rất khó mà không đuổi cô ra ngoài.

Không hề muốn chơi trò người gỗ với cô, ánh mắt anh hờ hững nhìn cô, lộ ra vẻ chèn ép khó tả: "Cô qua đây làm gì?"

Úc Khả Khả nghĩ nghĩ rồi nói thẳng thắn: "Chú hai bảo tôi tới, tuyên bố chủ quyền chút."

Quý Cảnh Diệp: ?

Buổi sáng anh chỉ nghe được hệ thống giục cô tới tìm anh, đương nhiên tưởng rằng cô tới công lược mình, không ngờ lại còn có chuyện này.

"Chú hai nghe nói bên cạnh anh có thêm một thư ký nữ, cực kỳ lo lắng, ông ta cảm thấy anh thay đổi, khả năng không còn sạch sẽ nữa."

Úc Khả Khả nói mà mặt không đỏ, tim không nảy: "Cho nên chú bắt tôi tới tìm anh, khiến người công ty anh biết tôi mới thật sự là bà chủ."

Quý Cảnh Diệp suýt bị sự lý lẽ thẳng thắn của cô chọc cười, không khỏi hơi cụp mắt, mang theo vẻ hung dữ lại sắc bén: "Cô cho rằng cô có tư cách này?"

Úc Khả Khả: "Chẳng lẽ anh còn vợ chưa cưới thứ hai?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

"Tôi đây đúng là không nhận được tin thật." Vẻ mặt cô khựng lại: "Hay là cho tôi gặp mặt trước, xem xem rốt cuộc là ai trước ai sau?"

Cô sờ tóc mình, đau lòng nói: "Bể cá ở nhà đã đủ xanh rồi, tạm thời tôi chưa muốn nhuộm cái thứ này thành màu xanh* đâu."

(*) Nhuộm tóc xanh: Ý bả nói là bị Quý Cảnh Diệp cắm sừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!