Dù chất lượng giấc ngủ của Úc Khả Khả có tốt thì cũng bị tiếng gọi hồn này đánh thức.
Cô mờ mịt mở to mắt, cứ thế mông lung chạm thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh? Bịt mắt của cô đâu rồi?
Mà nói sao cứ là lạ nhỉ, sao lại sáng vậy chứ.
Còn chưa tỉnh táo lại, Úc Khả Khả lại vô thức lấy bịt tai của mình xuống, muốn biết Quý Cảnh Diệp gọi cô để nói cái gì..... Ơ? Sao bịt tai của cô cũng không thấy đâu?
Úc Khả Khả chấn động sâu sắc: [Không phải chứ, trước khi ngủ, tôi lại không đeo bịt tai và bịt mắt à?]
Hệ thống: [... À, ừm.]
Không phát hiện hệ thống ậm ừ qua loa, Úc Khả Khả còn hơi khó hiểu: [Nhưng tôi nhớ rõ là tôi đã đeo lên rồi mà... Lạ ghê, chẳng lẽ là tôi buồn ngủ quá nên không phân biệt được à?]
Hiếm khi nghe được Úc Khả Khả nghi ngờ chính mình, Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, mặt lặng lẽ giãn ra.
Dù là ai đều có thể nhận ra được tâm trạng của anh lúc này rất tốt.
Hệ thống không biết nên hình dung hành vi của nhân vật phản diện thế nào: [...]
Không xong rồi, lương tâm hơi đau.
Không rối rắm vấn đề này quá, Úc Khả Khả lại ngước mắt nhìn về phía Quý Cảnh Diệp, đôi mắt hạnh còn thoáng hơi nước, thoạt nhìn cực kỳ trong trẻo động lòng người: "Sao thế, Quý Cảnh Diệp?"
Quý Cảnh Diệp không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn bàn tay mình bị nắm lấy.
Úc Khả Khả nhìn xuống theo ánh mắt anh, lúc này mới nhận ra điều kỳ lạ.
Cô vô thức nhấc tay anh lên, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, phát ra ánh sáng tựa ngọc dưới ánh sáng, đúng là bàn tay rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Vậy nên câu hỏi lại tới rồi.
Tại sao cô có thể cầm tay Quý Cảnh Diệp thế nhỉ?
Úc Khả Khả: [Chẳng lẽ tôi thèm thuồng Quý Cảnh Diệp thế thật à, thế nên trong mơ cũng không quên nắm tay anh ta, thực hiện nguyện vọng của mình hả?]
Hệ thống muốn nói lại thôi: [Thật ra, chuyện này là ---]
Không đợi hệ thống trả lời, Úc Khả Khả lại cảm thán: [Không hổ là tôi, nằm mơ cũng cố gắng vậy, bản năng cơ thể này của tôi hiểu chuyện quá rồi.]
Hệ thống: [...] Được rồi, thôi cứ vậy đi.
Vì thế, sau khi cho rằng chính mình quấy rầy theo bản năng, Úc Khả Khả lại không hề tỏ vẻ ngượng ngùng chút nào mà trái lại còn nắm chặt tay anh, càng chặt hơn.
Cô khẽ chớp mắt, giả bộ như không hiểu ý của Quý Cảnh Diệp: "Làm sao thế? Anh không nói, tôi nhìn không hiểu đâu."
Quý Cảnh Diệp nghe rõ mồn một tiếng lòng của cô: "..."
Nhìn chăm chú đôi mắt hạnh có vẻ cực kỳ vô tội không hiểu của cô, anh lập tức yên lặng.
Rốt cuộc ngày nào đầu cô đều chứa mấy thứ gì đó, không hề đứng đắn chút nào.
Quý Cảnh Diệp đột nhiên thoáng hối hận, không nên cứ thế đánh thức cô.
Quả nhiên Úc Khả Khả ngủ vẫn dễ đối phó hơn.
Vì thế anh hờ hững rút tay về, sau đó lần nữa đeo lại bịt mắt cho cô dưới ánh mắt tiếc nuối của cô, thuận tiện còn bình thản điều chỉnh hạ ghế cho cô.
Úc Khả Khả thấy trước mắt đột nhiên tối om: ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!