Chương 47: (Vô Đề)

Lộ Sùng vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Khả Khả, không phải em ấy uống say đó chứ, như vậy thật sự không sao chứ?"

Trữ Tuyết im lặng nhíu mày, ra hiệu anh ấy nhìn vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp.

Không thấy vị hôn phu hoàn toàn không tức giận đó sao?

Rõ ràng là bình thường vị hôn phu

- thê nhà người ta vẫn nói chuyện như vậy, chưa biết chừng bề ngoài tỏ vẻ không có cách nào trị cô nhưng thật ra trong lòng lại rất hưởng thụ ấy.

Lộ Sùng: "..."

Anh ấy vốn muốn phản bác nhưng nghĩ nếu như Trữ Tuyết cũng đùa giỡn mình như vậy, thế, thế thì...

Không biết tưởng tượng ra chuyện gì, Lộ Sùng đột nhiên ho khan một tiếng rồi vội vàng biến sắc nghĩ cách bỏ ra sau đầu.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Trữ Tuyết, anh ấy vội vàng nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt mơ màng..... Thế thì đúng là, rất hưởng thụ đó.

Quý Lăng Hàn mím chặt môi, tâm trạng khó chịu.

Dù Úc Khả Khả nói lời không đâu vào đâu nhưng rõ ràng là cô nghiêng về phía Quý Cảnh Diệp.

Cảm giác này như đang lặng lẽ chứng thực lời Quý Cảnh Diệp trào phúng anh ta ban nãy là không sai.

Dù anh ta làm nhiều cỡ nào thì đều đã thua từ sớm rồi.

Thế nhưng dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà từ nhỏ Quý Cảnh Diệp đã có vô số thứ, có thể quang minh chính đại coi đồ mình muốn thành của mình.

Mà anh ta lại phải giãy giụa trong bùn nhão, tất cả những thứ bản thân khát khao đều chỉ có thể cẩn thận cất giấu từng chút một, không dám thể hiện ra.

Chỉ vì thân phận khác biệt?

Chỉ vì thân phận khác biệt.

Cho nên lúc này, ngay cả Úc Khả Khả cũng đào ngũ tới bên Quý Cảnh Diệp.

Đôi mắt màu sáng của Quý Lăng Hàn ánh lên vẻ điên cuồng lạnh như băng, anh ta siết chặt tay đến nỗi ngón tay trắng bệch, trong lòng nảy sinh cảm giác bực tức dữ dội.

Dù như vậy, anh ta vẫn sẽ không để Quý Cảnh Diệp được như ý.

"Khả Khả, em không cần phải làm mình khó xử như vậy." Quý Lăng Hàn đột nhiên cười lạnh, thản nhiên nói: "Loại người như anh cả anh sẽ không thương hoa tiếc ngọc, mặc dù em tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì anh ta vẫn thờ ơ thôi."

Anh ta nhìn cô chăm chú, mắt tối đi: "Ví như hai người đã đính hôn nhiều năm rồi, thậm chí anh ta còn không nhớ rõ em trông thế nào. Còn bây giờ chẳng qua là vì k*ch th*ch anh thôi, Khả Khả, em nên biết không phải sao?"

Bọn họ từng nói chuyện, Úc Khả Khả kháng cự Quý Cảnh Diệp thế nào, cô đã quên rồi sao?

Loại người lạnh lùng tàn nhẫn như Quý Cảnh Diệp này sẽ không thể nào động lòng với bất cứ ai đâu.

Quý Cảnh Diệp trào phúng nhếch môi: "Thế như cậu vẫn luôn lợi dụng cô ấy à?"

Quý Lăng Hàn lập tức quay đầu nhìn anh, trong lòng hoảng hốt không chắc...... Anh biết rồi sao?

Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu anh ta hiện lên vô số hình ảnh trong quá khứ.

Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân trước kia dù anh ta tính toán lợi dụng Úc Khả Khả k*ch th*ch Quý Cảnh Diệp thế nào, anh vẫn không hề hấn gì sao?

Vậy rốt cuộc là anh biết được từ lúc nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!