Chương 46: (Vô Đề)

Quý Cảnh Diệp vừa nói lời này, xung quanh chợt yên tĩnh đến lạ.

Quý Lăng Hàn bỗng siết chặt hai tay, mắt cũng thoáng lộ vẻ độc ác.

Mọi người thấy mà nuốt nước miếng, trong lòng lại thầm nhảy nhót ầm ĩ: Kích, k*ch th*ch quá!

Mà trợ lý Ôn vẫn luôn không hề chen miệng, lúc này lại không nhịn được siết chặt đôi tay, thầm gào thét cổ vũ cho boss nhà mình: Đúng rồi, chính là như vậy.

Cô Úc chính là vị hôn thê của anh đó, phải tuyên thệ chủ quyền vậy chứ. Phải cương quyết ngăn cản hết mọi khả năng cậu hai kia thọc gậy bánh xe, lén lút leo trên trên.

--- Tốt quá rồi, Quý tổng thật sự thông suốt rồi!

Hệ thống: [Ế, thế này càng ác đó, không hề kiêng dè chút nào.]

Song lần này, Úc Khả Khả không nói theo.

Cô nhìn Quý Cảnh Diệp không hề chớp mắt, lại rũ mắt nhìn bàn tay anh đang kéo mình, dường như đang suy nghĩ.

Thấy kí chủ không trả lời, hệ thống còn có phần không quen: [Cô đang nghĩ gì?]

[Ừm...] Úc Khả Khả trầm ngâm, lại có phần ngượng ngùng: [Cậu không nên biết thì vẫn hơn, khả năng có hơi đen tối.]

Hệ thống: [... ?]

Hệ thống lập tức hiểu trong giây lát rồi lên tiếng: [Vào thời điểm mấu chốt này, người thì vẫn trong tình cảnh k*ch th*ch lại lén tưởng tượng mấy cảnh đen tối à?]

Rốt cuộc là tôi có vấn đề hay là cô có vấn đề thế?

Không hổ là cô.

Úc Khả Khả lại không hề đỏ mặt: [Chuyện này sao có thể trách tôi được? Cậu nhìn cái tay này, vừa thon dài lại đẹp đẽ, ban nãy còn mạnh mẽ kéo tôi qua...]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Tuy đã không phải là lần đầu tiên nghe cô buôn chuyện nhưng... bàn tay đang nắm lấy tay Úc Khả Khả kia, đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Ấn đường anh giật giật, cố ép bản thân giữ nguyên biểu cảm, khí thế quanh người càng lúc càng đáng sợ.

Nếu không phải Quý Lăng Hàn đang nhìn thì có lẽ một giây sau anh đã bỏ Úc Khả Khả ra rồi.

Hệ thống quyết đoán ngăn cản: [Van cô câm miệng lại, tôi không muốn nghe mấy cái tưởng tượng của cô đâu, sợ bị cấm mất.]

Úc Khả Khả đặc biệt săn sóc dừng miêu tả, dừng lại trong một thoáng rồi vẫn không nhịn được bổ sung một câu: [Hu hu, anh ta ngầu thật đó, ban nãy thật sự đẹp trai muốn ngất luôn!]

Hệ thống: [... Tôi sẽ báo cáo cô tội quấy rối.]

Quý Cảnh Diệp bị nói trúng lời trong lòng, lần đầu tiên anh cảm thấy hệ thống thuận mắt như vậy.

Anh khẽ mím bờ môi mỏng, cuối cùng nhìn qua Quý Lăng Hàn, tai vẫn còn hơi nóng.

Quý Lăng Hàn không biết câu chuyện ẩn bên trong giữa hai người, lúc này lại cắn chặt răng, cười "phì" một tiếng: "Lúc này anh lại nhận cô ấy là vị hôn thê của anh rồi à? Không thấy đã muộn rồi sao."

Quý Cảnh Diệp bị anh ta khiêu khích kéo ra khỏi suy nghĩ, cũng cười "phì" một tiếng: "Tôi đây là danh chính ngôn thuận."

"Không giống cậu." Nhìn chằm chằm vào gương mặt Quý Lăng Hàn khẽ biến sắc, giọng anh lạnh lùng lại trầm thấp: "Giống như người đàn bà sinh ra cậu vậy, chỉ biết núp đằng sau giở thủ đoạn, ngấp nghé đồ của người khác."

Ánh mắt Quý Lăng Hàn lập tức thay đổi.

Đời này anh ta hận nhất người khác nhắc đến mẹ mình, đó chính là nỗi đau và vết nhơ cả đời này của anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!