Hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí sượng sùng giữa bọn họ, Úc Khả Khả còn cười híp mắt tiếp tục giới thiệu: "Còn đây là đạo diễn Chu. Ông ấy thật sự giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cực kỳ biết ơn đạo diễn Chu đó."
Đây cũng là một cái tên quen thuộc.
Nghe Úc Khả Khả giới thiệu như vậy, Quý Cảnh Diệp vô thức nhếch bờ môi mỏng, vẻ mặt lộ ra chút lạnh lùng xen lẫn trào phúng khó hiểu.
Biết ơn? Chẳng lẽ không phải đại đa số đều thương đạo diễn Chu sao?
Thậm chí vừa kêu gào đau khổ tỏ vẻ thương xót, lại vừa không quên tiếp tục say sưa ăn dưa.
Quả nhiên cách biết ơn của cô không giống với người thường.
Song đạo diễn Chu không biết Quý Cảnh Diệp đang nghĩ gì cũng tự cảm nhận được áp lực giống với đám Trữ Tuyết ban nãy.
Mặt ông căng cứng cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Không phải người này đã biết chuyện ông tưởng rằng Quý Lăng Hàn và Úc Khả Khả là một đôi nên thường xuyên sắp xếp cho hai người ở cùng nhau đó chứ?
Cái đó thì đúng là lỗi của ông thật.
Hơn nữa vị hôn phu này của Úc Khả Khả, thoạt nhìn có vẻ ghen nhiều thì phải? Sẽ không làm ầm ĩ gây chuyện gì đó chứ?
Vẻ mặt đạo diễn Chu nặng nề.
Không xong rồi, chẳng lẽ dự cảm bất ổn trước kia của ông lại ứng nghiệm tại đây sao?
Tiếp đó, Úc Khả Khả lại lục tục giới thiệu những diễn viên khác.
Bởi vì không có ấn tượng với những người khác, ánh mắt Quý Cảnh Diệp vô thức dừng lại ở người đàn ông rắn rỏi cách chiếc xe nhất, hiển nhiên là không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng lại không tiện rời đi.
Đây lại là một tên quen thuộc khác, thậm chí rất vang dội.
Dù sao đâu phải ai cũng có đam mê thích vợ người khác, lại còn có trải nghiệm bị chồng người đó truy sát suốt hai con phố.
Chính Quý Cảnh Diệp không phát hiện ra mình đã liếc người này nhiều hơn chút.
Sau đó, người cảm thấy cực kỳ áp lực lại có thêm một người nữa.
Tuy Quý Cảnh Diệp không thể hiện cảm xúc gì nhưng nam phụ vốn đã chột dạ, tự dưng bị nhìn lại càng thấy căng thẳng không ngừng.
Cứ có cảm giác mình đã bị đôi mắt đen âm u, lạnh lùng lại sắc bén ấy nhìn thấu.
Anh ta thật sự không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, đặc biệt là chuyện của Úc Khả Khả, trước giờ anh ta vẫn luôn trốn tránh.
Nếu không phải mọi người đều tụ tập hết ở đây thì nói gì anh ta cũng sẽ không đi cùng.
Ai ngờ, anh ta đã đứng xa vậy rồi mà sao vẫn có cảm giác tồn tại chứ?
Hơn nữa vị hôn phu của Úc Khả Khả, vì sao ánh mắt nhìn anh ta cũng đáng sợ vậy? Giống y Úc Khả Khả, dường như biết tất cả mọi chuyện, dáng vẻ nhìn thấu lòng người.
Nam phụ đứng nguyên tại chỗ nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa cũng bị vô số thắc mắc thấp thỏm không yên làm cho suy sụp.
Có phải Úc Khả Khả đã nói gì đó, lén phỉ nhổ với vị hôn phu rồi hả? Cho nên đến cùng có bao nhiêu người biết rõ những chuyện kia của anh ta thế!
Có lẽ là biểu cảm của anh ta quá rõ ràng, cuối cùng khiến Quý Cảnh Diệp đã phát hiện ra sự khác thường, bèn thu lại suy nghĩ bị lộ ra.
Sau khi ý thức được mình đang nghĩ gì, anh lập tức khựng lại, cảm thấy rối rắm vuốt vuốt ấn đường.
Anh không nhịn được nhìn Úc Khả Khả thật sâu..... Cô thật sự có độc, còn có khả năng lây bệnh nữa.
Úc Khả Khả bị liếc mà bó tay: [? Sao anh ta nhìn tôi thế đó?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!