Chương 44: (Vô Đề)

Không chỉ Quý Lăng Hàn mà lúc này Úc Khả Khả cũng bất ngờ thấy rõ.

Hôm đó cô gọi điện cho Quý Cảnh Diệp, nghe anh hỏi thăm thời gian, tự nhiên cô sẽ hiểu lầm là anh đổi ý, tính tới đón từ sân bay cơ.

Tuy không biết vì sao anh đổi ý nhưng cô vẫn rất sung sướng báo chuyến bay cho anh, tiện thể bày tỏ sự cảm động và tấm lòng cuồn cuộn không ngừng của mình, sau đó bị đầu dây bên kia không nói một lời đã cúp máy.

Chỉ với thái độ lạnh lùng dửng dưng đó, làm thế nào Úc Khả Khả không thể ngờ tới lại có thể thấy được Quý Cảnh Diệp ở đây.

Úc Khả Khả: [Cho nên anh ta hỏi tôi thời gian không phải là thời gian lên máy bay mà lúc lúc nào tổ chức tiệc đóng máy ấy à?]

Hệ thống cũng bất ngờ: [... Rõ là thế rồi.]

Úc Khả Khả: [Anh ta thật là, tôi khóc chết mất.]

Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng bước chân tới trước cửa xe.

Cô không hề kiêng dè ghé vào cửa xe, cười híp mắt hỏi: "Quý Cảnh Diệp, anh cố ý tới đón tôi cùng về đấy à?"

Trên tay Quý Cảnh Diệp vẫn cầm mấy tập tài liệu, laptop dưới ánh sáng êm dịu mờ mờ lan ra ánh sáng lạnh y hệt kim loại, rõ ràng là dù trên đường anh vẫn không quên làm việc.

Đúng là kính nghiệp mẫu mực.

Nghe được giọng nói của Úc Khả Khả, anh thoáng nâng mắt vừa vặn đón lấy ánh mắt chứa ý cười của cô.

Có lẽ do đã uống rượu, đôi má Úc Khả Khả được nhuộm màu hồng đào quyến rũ, đôi mắt hạnh trong trẻo lấp lánh ánh nước toát ra ánh sáng dịu dàng lay động.

Cứ thế chạm vào mắt cô khiến rõ ràng người không uống mà phảng phất như muốn say theo.

Không biết thế nào, Quý Cảnh Diệp lại rút lại lời phủ nhận vốn muốn nói.

Anh thoáng kìm nén sự rung động tận đáy lòng, thản nhiên nói: "Lên xe đi."

Nhưng không đợi Úc Khả Khả đáp lời thì đã nghe thấy đằng sau có tiếng gọi cô truyền tới: "Khả Khả, đây là?"

Đám Trữ Tuyết vốn đi cùng Úc Khả Khả ra ngoài, kết quả còn chưa chia tay đã phát hiện ra Úc Khả Khả bị Quý Lăng Hàn cản bước.

Bọn họ vừa định tiến lên giải vây thì đã thấy một người lạ từ trong chiếc xe màu đen dừng ở bên đường trước đó gọi Úc Khả Khả đến.

Tuy nhiên rõ ràng là hai người có quen biết, nhưng bọn họ đã biết trước, trợ lý nhỏ sẽ đến đón Úc Khả Khả.

Chuyến bay của các cô vào buổi tối, có lẽ trong kế hoạch không tính đến việc sẽ nhờ người khác đến đón.

Bởi vậy khi chứng kiến cô được dẫn lên xe, mấy người lập tức thót tim, vội vàng đi qua ngay, muốn xem thử xem là có chuyện gì.

Có điều trước khi đuổi theo, Lê Hinh Nhụy còn thoáng để ý dừng bước một lát, cô ta nghiêng đầu nhìn Quý Lăng Hàn đang cứng người, không hề động đậy đứng tại chỗ.

Nếu như anh thật quan tâm đến chị Khả Khả thì vì sao chỉ đứng trơ ở đó chứ?

Dù là người quen... thì Quý Lăng Hàn cũng không nên phản ứng vậy chứ.

Lê Hinh Nhụy có phần khó hiểu, tâm trạng lại càng khó tả.

Khi hai người chợt lướt qua nhau, Quý Lăng Hàn đột nhiên siết chặt bàn tay đang buông thõng.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lê Hinh Nhụy đang chạy chậm, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau vẫn thấy mọi người chụm lại xung quanh Úc Khả Khả, vây chiếc xe lại, sau khi không thấy bóng dáng của Quý Cảnh Diệp nữa, lúc này anh ta mới không nhìn nữa.

Ánh mắt Quý Lăng Hàn tối đi, kìm nén ý lạnh trong lòng rồi chậm rãi cất bước xuống bậc thềm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!