Không ngờ trước giờ Úc Khả Khả kháng cự cực ghét Quý Cảnh Diệp, thế mà lần này lại có vẻ thưởng thức không hề che giấu, mặt anh ta thoáng sầm xuống.
Chẳng qua cũng chỉ lần này thôi, vì Quý Cảnh Diệp phản ứng nhanh hơn, nếu anh ta mà ra tay nhanh hơn thì cô cũng muốn phản chiến qua sao?
Anh ta thản nhiên nói: "Đúng vậy, anh cũng rất kinh ngạc. Dù gì anh cả không giống người sẽ giúp người khác, có lẽ là ông nội thấy nên mới gọi đoàn làm sư đó."
Úc Khả Khả: "Ồ."
Thấy dáng vẻ từ chối cho ý kiến của cô, yết hầu Quý Lăng Hàn căng ra, anh ta lại có cảm giác cấp bách đến lạ.
Anh ta nhíu mày, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ mệt mỏi: "Dù sao khoảng thời gian đó, anh cả đang phái người điều tra anh, anh nghĩ anh ấy không có thời gian để ý đến những chuyện khác."
Úc Khả Khả chăm chú nghe: [Có phải anh ta nói việc chú hai tôi lén điều tra được chuyện của anh ta không?]
Hệ thống: [Chắc là anh ta phát hiện gì đó, nghi ngờ liệu nhân vật phản diện có biết được mình đang lén làm gì rồi không. Có điều trong khoảng thời gian vừa rồi đúng là anh ta đề phòng Quý Cảnh Diệp nên mới không có thời gian đến.]
Úc Khả Khả: [Nếu Quý Cảnh Diệp đã biết thật...]
Hệ thống cũng thoáng lo lắng: [Đúng đó, không biết sẽ thế nào ---]
[Chắc là sẽ k*ch th*ch lắm nhỉ?]
Cô chậm rãi bổ sung nửa câu sau.
Hệ thống: [Cô còn nhớ là cô tới đây để cứu vớt thế giới không đó?]
[Đương nhiên là tôi nhớ. Nhưng cậu nghĩ xem, nếu như Quý Cảnh Diệp biết việc này thật, xử Quý Lăng Hàn sớm thì liệu anh ta còn có thể tiếp tục biến ác hay không?] Úc Khả Khả nói với giọng điệu chân thành: [Hơn nữa, đây chính là nam chính và nhân vật phản diện đó. Hai người bọn họ bắt đầu tranh chấp kinh doanh, cảnh k*ch th*ch vậy, chẳng lẽ cậu không muốn xem à?]
Hệ thống: [...]
Nếu như không làm nhiệm vụ thất bại thì ---
Thống nói lời thành thật: [Muốn xem!]
Giọng nói ấy thật sự kiến định muốn vào Đảng luôn.
Sau khi đạt được nhận thức chung, Úc Khả Khả lập tức nhìn Quý Lăng Hàn cũng cảm thấy thuận mắt hơn: "Thế à, thế thì chắc là khó chịu lắm nhỉ?"
Không biết cô đang nghĩ gì, Quý Lăng Hàn chỉ cảm thấy thái độ của cô có vẻ mềm mỏng hơn.
Vì vậy mặt anh ta vốn đang căng cứng lại thoáng dịu đi, khẽ mỉm cười: "Có điều anh đã quen rồi, không sao."
Lê Hinh Nhụy đột nhiên dùng đũa dùng chung gắp thức ăn, đặt vào trong bát của Úc Khả Khả, hơi gượng gạo ho khẽ một tiếng: "Chị Khả Khả, chị nếm thử món này đi, ngon đó."
Sự chú ý của Úc Khả Khả bị kéo đi, cô cảm thấy hứng thú cầm đũa lên: "Thế à, để tôi thử xem."
Quý Lăng Hàn: "..."
Anh ta chậm rãi nhìn sang ánh mắt Lê Hinh Nhụy như vô tình liếc qua, muốn nói điều gì nhưng lại yên lặng.
Mọi người trên bàn cơm, có vẻ cũng chú ý đến bầu không khí kỳ lạ bên này, thi thoảng lại đưa mắt nhìn qua.
Lộ Sùng thoáng do dự, nhìn Trữ Tuyết ở bên cạnh rồi lại nhìn Úc Khả Khả, cuối cùng vẫn yên lặng làm động tác tay ra hiệu với cô, không tiếng động hỏi thăm cô có muốn đổi sang chỗ bên bọn họ không.
Trữ Tuyết cũng khẽ gật đầu với cô.
Úc Khả Khả cười với bọn họ rồi thản nhiên từ chối, sau đó lại không nhịn được cảm thán trong lòng: [Đúng là vẫn có nhiều người tốt mà.]
Hệ thống: [Rõ ràng là cô muốn hóng chuyện ở khoảng cách gần mà.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!