*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úc Khả Khả: ?
[Cái gì, cái gì, k*ch th*ch vậy sao?]
Thấy nam phụ bị người đạo diễn Chu che, Úc Khả Khả lại vội vàng dịch sang bên cạnh, tìm được góc độ có thể quan sát kỹ càng, hai mắt lập tức tỏa sáng đánh giá vết thương trên mặt và người của nam phụ.
Mẹ nó, cậu khỏi nói tiếp.
Được hệ thống giải thích rõ, nhìn dáng vẻ thật đúng là có phần giống người đã chịu đánh một trận ra trò rồi.
Đã quá pepsi ơi!
Úc Khả Khả: [Nói mau, nói mau, sau đó thì sao?]
[Lúc đó nam phụ và vợ người ta định mặc đồ vào trước đã nhưng cái chính là không kịp chạy. Kết quả không ngờ tốc độ của người chồng quá nhanh, bọn họ mới mặc quần áo dở thì quay đầu đã thay anh ta cầm dao phay xông tới, lại còn khóa cửa lại.]
Hệ thống hào hứng bừng bừng miêu tả với cô: [Cô không biết cảnh lúc đó đâu, mặt nam phụ chưa từng trắng đến vậy, thợ trang điểm thấy cũng phải hô lên cao thủ.]
[Chậc, người chồng này đủ tỉnh táo đó! Trước khi đuổi giết người ta mà còn biết đường khóa cửa lại đã, trực tiếp bóp nát cơ hội muốn chạy trốn của gian phu.]
Úc Khả Khả hít mạnh một hơi, nghe vô cùng chăm chú: [Sau đó thì sao, sau đó sao nữa, vậy rốt cuộc là anh ta trốn như thế nào được đó!]
[Tuy nam phụ quả là có chút căn bản về võ công nhưng dù sao đã ngủ với vợ người ta, còn bị bắt gian tại giường nên chột dạ, hoàn toàn không dám đánh trả.] Hệ thống miêu tả y như thật: [Hơn nữa ngay cả quần anh ta còn chưa kịp kéo xong thì sao có thể đánh thắng được người cầm dao phay chém linh tinh được?]
Hệ thống: [Sau đó hai người không ngừng anh đuổi tôi chạy vòng quanh phòng ngủ, dù người vợ có bảo bọn họ ngừng đánh ra sao thì người chồng cũng không chịu nghe.]
[Hay lắm, xem ra đúng thật là có chút căn bản võ công đấy, còn biết đi như rắn trườn.]
Nghe hệ thống miêu tả, trong chớp mắt Úc Khả Khả chỉ nghĩ tới meme nhảy múa trong mưa kinh điển kia: Các người đừng đánh nữa. gif
[Ha ha ha ha ha!] Cô suýt cười bể bụng, đồng thời còn nắm được điểm chính một cách chính xác: [Đợi chút, cho nên nam phụ vừa kéo quần vừa né dao phay của người chồng ấy hả?]
Hệ thống cho cô câu trả lời khẳng định: [Thời gian cấp bách, đến mạng, anh ta còn sắp không giữ nổi, làm gì còn thời gian mà lo đến cái quần? Miễn là không rớt xuống ngăn cản anh ta là được rồi.]
Tưởng tượng ra hình ảnh vừa chật vật lại gây hài ấy, Úc Khả Khả cười sắp ngất.
Trời ơi, trải nghiệm này của nam phụ thật đúng là đủ mạo hiểm, đủ k*ch th*ch đó! Nhưng thế nào mà cô cứ muốn cười ha ha ha ha.
[Sau đó hai người cứ thế anh đuổi tôi chạy một lúc lâu.] Hệ thống tiếp tục câu chuyện vừa rồi: [Cho đến khi người vợ nhân lúc bọn họ chạy đến một góc thì đột ngột mở cửa sổ, rốt cuộc nam phụ đã tìm được cơ hội, dùng cả chân cả tay bò ra cửa sổ nhảy xuống.]
Úc Khả Khả: [???]
[Ha ha ha cứu tôi, anh ta nhảy thẳng từ cửa sổ xuống thật á?] Chỉ nghe miêu tả đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, cô lập tức phụt cười, có phần không tưởng tượng nổi: [Không phải chứ, nhà bọn họ tầng mấy thế? Chó cùng rứt giậu cũng đâu nhảy vậy, thảo nào anh ta ngã nặng thế.]
[Không cao lắm chỉ là căn hai tầng riêng, bên dưới có cỏ làm đệm.] Hệ thống giải thích: [Cho nên ngay sau đó, người chồng kia cũng nhảy xuống theo.]
Úc Khả Khả muốn ngã ngửa: [? Mạnh dữ vậy hả?]
Sau khi kịp phản ứng lại, cô càng khiếp sợ: [Đợi chút, vậy vết thương kia của anh ta không phải vì té xuống từ lầu hai à?]
[Đương nhiên, người chồng kia đuổi theo anh ta ít nhất hai con phố đó.] Hệ thống nói: [Tuy không thành công chém được anh ta nhưng nam phụ lại liên tục lăn lộn ngã nhiều lần, cuối cùng mới nhanh chóng chạy trốn thành công bỏ lại người chồng đó.]
Hệ thống: [Cuối cùng trốn ở một góc hẻo lánh, cứ thế đợi tới lúc người chồng kia rời đi, anh ta mới lén lút lẻn về, lái xe chuồn mất.]
[... Đỉnh thế! Quả là con người ta lúc bị đuổi giết có thể đột phá cực hạn sinh lý đó.] Úc Khả Khả hít mạnh một hơi, thật sự vô cùng chấn động: [Với sức chịu đựng và tốc độ này của anh ta, nếu không có sở thích kỳ quái này thì hoàn toàn có thể tham gia Olympic rồi ấy!]
Hệ thống tính toán thật, nói đúng điểm chính: [Thế thì vẫn còn kém xa lắm. Chẳng qua nếu như tất cả đám các cô thi chạy đường dài thì chắc chắn anh ta nắm chắc vị trí số một.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!