Sau khi tới khách sạn, Úc Khả Khả vừa xuống xe, còn chưa kịp chào tạm biệt với Quý Cảnh Diệp thì đã nghe thấy một tiếng "rầm", cửa xe bị đóng lại thật mạnh.
Cô vô thức quay đầu thì thấy cửa xe vốn mở hé đang chậm rãi đóng lại, mà người đàn ông ngồi trong xe kia ra lệnh với giọng điệu lạnh lùng: "Lái xe."
Tài xế giẫm chân ga theo bản năng, xe lập tức không hề lưu luyến chạy như bay.
Úc Khả Khả chỉ có thể nhìn thấy khói đuôi xe: "... ?"
Quá đáng rồi.
Hệ thống than thở: [Tôi nói cô nên tự kiểm điểm lại mà, chắc chắn là cô đã chọc phải nhân vật phản diện ở đâu đó rồi.]
Úc Khả Khả không quan tâm, thờ ơ đi về phía khách sạn: [Đừng có mà cứ gặp chuyện gì lại cứ đi tìm nguyên nhân ở mình trước, vì sao không thể do tâm trạng anh ta không tốt, đơn thuần là giận chó đánh mèo tôi chứ?]
Hệ thống: [Bởi vì chỉ có cô mới có thể chọc cho nhân vật phản diện tức giận thôi.]
[Hơn nữa đến giờ rõ ràng anh ta chỉ uy h**p trong lời nói chứ không ném cô vào lò thiêu thật, đúng là cảm tạ trời đất.] Nó không nhịn được cảm thán: [Chỉ có lúc này, tôi mới có thể có chút cảm giác chân thực với thế giới còn chưa bị hủy diệt.]
Úc Khả Khả: [Rõ ràng là tôi đang cố gắng thu phục mà, cậu thấy anh ta đã cố ý mời tôi ăn cơm, còn đưa tôi về khách sạn nữa.]
Quý Cảnh Diệp ngồi trên xe, nghe cô tự tin nói chuyện đúng như dự đoán thì không khỏi giễu "hừ" một tiếng, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt và chán ghét.
Rõ ràng là cô ép ăn vạ, còn muốn bỏ thế nào cũng không bỏ mặc nổi, sao đến miệng cô lại trực tiếp trở nên đẹp đẽ gấp trăm lần rồi.
Hệ thống: [Tôi nhớ kỹ lại, trước khi hai người dùng cơm, hình như nhân vật phản diện muốn nói gì đó với cô nhưng bị phục vụ cắt ngang.]
[Cô nói xem có phải là anh ta thẹn quá hóa giận, cho nên sau đó nhịn không lên tiếng, muốn đợi cô chủ động hỏi đến.] Hệ thống thử phân tích, suy đoán: [Kết quả cô chỉ lo ăn, hoàn toàn không có ý gì để tâm đến anh ta cả nên đến giờ anh ta mới tức giận?]
Úc Khả Khả lập tức bừng tĩnh, không khỏi tiếc hận nói: [Thấy chưa, này rõ là kết cục ngoài lạnh trong nóng mở miệng không nổi, đến cuối cùng kìm nén đến chết cũng không nhận được sự đáp lại, đáng tiếc quá.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
---
Hôm sau, Úc Khả Khả sảng khoái tinh thần tới phim trường.
Bởi vì dưa hôm qua, ánh mắt cô lướt qua tới lui, vô thức tìm kiếm bóng dáng Trữ Tuyết và Lộ Sùng.
Không được bao lâu cô đã thấy hai người họ đang đứng trước mặt đạo diễn Chu, đã thay đổi trang phục diễn rồi.
Bọn họ sóng vai đứng cùng nhau, dù hai bên không có trò chuyện gì nhưng Úc Khả Khả lại cảm nhận được bầu không khí khác thường rõ ràng giữa hai người.
Trong đoàn làm phim, ngoại trừ đối xử với Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy ra thì thực tế Trữ Tuyết đều giữ khoảng khoảng cách với những người khác.
Tuy lạnh nhạt lịch sự lại giống như bông hoa kiêu sa khiến người ta không dám lại gần nhưng lúc này Trữ Tuyết nhìn Lộ Sùng lại có vẻ giảm bớt khoảng cách rõ ràng, không hề có cảm giác khách sáo, xa cách, thi thoảng trong mắt cô ấy còn ánh lên sự vui vẻ.
Mà cả ngày hôm nay, Lộ Sùng không nhìn Trữ Tuyết, thậm chí ánh mắt cũng cố chấp không liếc dù chỉ một thoáng.
Dáng vẻ đứng đắn chính trực, so với trước kia thật giống như hai người vậy.
Úc Khả Khả không nhịn được dừng bước: ?
Cô sờ cằm, ánh mắt đưa tới chuyển lui giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên mang tai đỏ bừng của Lỗ Sùng: Không phải chứ, lẽ nào vì hiện trường mất mặt quy mô lớn ngày hôm qua mà lại khiến Lộ Sùng có tia hi vọng à?
"Lộ Sùng, cậu sao thế, sao tai đỏ vậy?"
Rõ ràng đạo diễn Chu cũng phát hiện ra hai diễn viên của mình khác thường, không khỏi nhíu mày lại, còn chỉ vào tai của Lộ Sùng từ xa: "Không thoải mái hay có chuyện gì thế?"
Lộ Sùng chợt giật mình, vô thức che tai đi. Anh ấy có thể cảm nhận ánh mắt chuyển tới của Trữ Tuyết ở bên cạnh, hai má cũng lập tức đỏ lên theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!