Người phụ trách thương hiệu D suýt chút nữa không nhịn được tiến lên an ủi.
Nhưng ông ta vừa tiến lên một bước lại đột nhiên nghe cô kinh ngạc nói: "Không nhìn ra Quý tổng lại có đam mê thích đội nón xanh cơ đấy. Quan hệ chúng ta đã sắp tới bước ở chung rồi, lại còn có thể mặc cho người ta đội nón xanh cho mình."
Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi lại tỏ vẻ thoải mái: "Được rồi, thiên hướng của con người là tự do mà, tôn trọng chúc phúc."
Quý Cảnh Diệp: "...?"
Anh thực sự không tin vào lỗ tai mình, cũng nghi ngờ sâu sắc sớm muộn có một ngày, mình thật sự bị chọc tức chết.
Hủy diệt thế giới lúc nào cũng sẽ có lý do đó.
Mặt anh vô cảm nghĩ lần này có lẽ cũng vì Úc Khả Khả thôi.
Người phụ trách: "..."
Người phụ trách: "..."
Ông ta thầm hít mạnh một hơi trong lòng, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp, hận chính mình không thể đồng thời điếc, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình phản ứng chậm chưa kịp thật sự làm hành động gì: Rốt cuộc ông ta là cái gì chứ, tiền chưa đủ nhiều hay là sống sốt sắng quá rồi, lại còn dám đi lo chuyện của Quý tổng?
— Hơn nữa, rõ ràng người ta đâu cần ông ta nhúng tay đâu!
Đã nói mấy câu này rồi mà đến giờ Quý tổng vẫn chưa gay gắt thì tuyệt đối là chân ái rồi đó.
Không đúng, không phải chuyện này đã chứng minh thật ra Quý tổng là người ngoài lạnh trong nóng, khả năng tha thứ cho người khác cực kỳ cao, nếu không sao Úc Khả Khả còn có thể vui vẻ đứng đây chứ!
Liếc mắt nhìn chăm chú Úc Khả Khả còn đầy đủ tay chân, không điếc cũng chẳng mù, còn sống khỏe mạnh hoạt bát, người phụ trách đột nhiên cảm thấy nỗi an ủi lạ thường, lại không quá sợ hãi nữa.
Mà trong lúc bầu không khí ngưng đọng này, Quý Cảnh Diệp đột nhiên cười lạnh, giọng nói lạnh lẽo lại có phần tàn ác nhấn từng chữ: "So với việc bán người ra nước ngoài đào quặng, tôi lại càng muốn cắt nhỏ cô ra ném vào lò thiêu hơn."
Hệ thống: [Tôi biết ngay mà, sớm muộn gì cũng phải đi mò tro cốt của cô. Chỉ là không ngờ chốn về của cô không phải đáy biển mà lại là lò thiêu.]
Hệ thống: [Haizz.]
Nhưng Úc Khả Khả không hề có chút sợ hãi do bị uy h**p chút nào, giữ trạng thái tinh thần ổn định tiếp tục nói hươu nói vượn: "Sau đó từ tro cốt của tôi làm thành nhẫn kim cương, đeo trên tay anh, để tôi và anh thời thời khắc khắc bên nhau ha?"
Quý Cảnh Diệp: "... ?"
Rốt cuộc trong đầu cô toàn chứa suy nghĩ lạ lùng hiếm có gì thế, càng nói càng khác thường.
"Không ngờ Quý tổng anh lại chịu chơi như thế." Cô lập tức khiếp sợ, tỏ vẻ muốn nói lại thôi: "Tuy rằng thiên hướng của loài người là tự do nhưng không thể, ít nhất là không thể…"
Huyệt thái dương Quý Cảnh Diệp giật giật, bờ môi mỏng khẽ nhếch kiên quyết không nói, gương mặt cứng lại, đường nét sắc bén lại có phần mạnh mẽ.
Coi như anh đã phát hiện ra, trả lời cô hoàn toàn là tự đi chuốc lấy phiền nhiễu, tự chịu tội.
Thấy anh giữ yên lặng, gương mặt lạnh lùng không có phản ứng gì, Úc Khả Khả bèn tiếc nuối thu ánh mắt: "Ôi, thật ra vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi, ai bảo anh dập máy tôi chứ, xin lỗi nha."
Cô còn hỏi dò: "Quý Cảnh Diệp, chẳng lẽ anh giận thật à?"
Quý Cảnh Diệp thầm cười lạnh trong lòng.
Cái người này như con đại bàng nhiều lần giương cánh nhảy nhót tại ranh giới điểm mấu chốt của anh, lại còn rất bản lĩnh tự lấp l**m, mà da mặt vẫn luôn dày đến lạ.
Nếu anh mà so đo thật, có lẽ anh đã sớm như lời hệ thống nói, tìm người ném cô vào biển cho cá ăn ngay trong đêm rồi.
Ví như lúc này, tuy ngoài mặt cô nói xin lỗi nhưng rõ ràng câu cuối cùng kia lại có vẻ đùa giỡn "không phải chứ, không phải chứ" khiến Quý Cảnh Diệp thoáng chốc hồi tưởng lại việc bị móc mỉa nhiều lần từ xa.
Anh hờ hững liếc cô rồi lạnh lùng dời mắt, có vẻ không muốn để ý tới cô lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!