Không để ý tới sắc mặt Quý Lăng Hàn thay đổi lạ kỳ, Úc Khả Khả hỏi: "Xử lý êm xuôi rồi chứ?"
Thấy cô chú ý đến mình, Lê Hinh Nhụy lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Mặt cô ta hơi đỏ, ánh mắt sáng rực: "Dạ, đạo diễn Chu rất trịnh trọng xin lỗi em, nói không chú ý đến chuyện này, ông ấy thật không phải. Hy vọng có thể được em tha thứ, còn nói nhất định sẽ nhanh chóng đòi lại công bằng cho em."
"Cảm ơn chị, chị Khả Khả." Cô ta nghiêm túc đưa ra lời cảm ơn: "Chưa từng có ai bảo vệ em như thế cả, em thật sự vô cùng cảm động, chị Khả Khả, chị tốt quá."
Quý Lăng Hàn: "..."
Dù sao cũng là ánh trăng sáng giấu trong lòng, anh ta hiểu rõ biểu cảm của Lê Hinh Nhụy cỡ nào, lúc này tâm trạng có phần hơi kỳ lạ.
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Hệ thống đột nhiên phì cười: [Ha ha ha, đã quá pepsi ơi, tôi muốn nhìn thấy cảnh này lâu lắm rồi.]
Úc Khả Khả tỉnh bơ liếc mắt.
Cô nói chuyện thẳng thắn: "Tôi chỉ không quen nhìn bọn họ tính toán người khác như vậy, dù có là ai thì biết được việc này đều sẽ không nhịn được vạch trần thôi."
"Mặt khác, người quay được video là An Chanh, cô ấy ngồi sụp trong góc nhà kho đợi đến tận nửa đêm mới ghi lại được đoạn chứng cứ đó."
Lê Hinh Nhụy hoàn toàn không để ý lời thoái thác của cô, vui vẻ đáp lời rồi lại nghiêm túc quay đầu nói lời cảm ơn với trợ lý: "Vất vả cho cô rồi, cô An, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người."
"Không có gì, như chị Khả Khả nói thôi, chỉ cần biết được việc này thì ai cũng không nhìn nổi."
Trợ lý không để ý phất tay: "Hơn nữa thật ra tôi chỉ quay video thôi, không làm gì khác nữa."
Mặt Lê Hinh Nhụy đỏ lên, cười ngượng ngùng, thầm nghĩ trong lòng, nói thì nói vậy, nhưng trước kia chưa từng có ai đứng ra giúp cô ta chứ đừng nói là sẽ có người âm thầm bảo vệ.
Quý Lăng Hàn quan sát bầu không khí giữa các cô, cảm nhận hoàn toàn không thể chen vào được, mắt lập tức tối đi, bình tĩnh lên tiếng: "Có điều tôi hơi tò mò, Khả Khả, sao em phát hiện được bọn họ tính toán cô Lê thế?"
Úc Khả Khả rũ mắt: "Thì cứ thế thuận tiện phát hiện ra thôi."
Có lẽ cảm nhận được sự không phối hợp của cô, Quý Lăng Hàn thoáng khựng lại rồi lập tức bật cười: "Anh không có ý nghi ngờ, đương nhiên là anh tin Khả Khả rồi. Chỉ là hơi tò mò thôi, không nói cũng không sao."
Thấy anh ta giải thích, mắt Lê Hinh Nhụy chớp chớp, đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, ấp a ấp úng nói: "Thật ra em cũng tò mò..."
"Thực ra là thế này..."
Thấy vẻ mặt Úc Khả Khả không để tâm, trong lòng trợ lý không khỏi có dự cảm chẳng lành, vội vàng muốn che đậy cho qua chuyện.
Nhưng cô ấy vừa mở miệng thì chợt nghe nghệ sĩ nhà mình thản nhiên nói: "Tôi nói thật mà. Vì tôi hóng chuyện, cho nên sau khi phát hiện chuyện của bọn họ thì bắt đầu thích quan sát, nghe được âm mưu của bọn họ đúng là chỉ tiện thôi."
Trợ lý: "..."
Mặt cô ấy như nứt ra, vô thức che mắt, hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của hai người kia.
Xong rồi, toang rồi, hình tượng của chị Khả Khả thật sự không nắn lại nổi nữa.
Trợ lý dốc sức liều mạng muốn giữ gìn hình tượng của nghệ sĩ lại chịu cảnh bị đâm sau lưng lập tức khóc không ra nước mắt: Tại sao có người có thể trực tiếp thừa nhận chính mình hóng chuyện, chị Khả Khả ơi!
Quý Lăng Hàn ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh trong veo của Úc Khả Khả, không biết có phải bị vẻ mặt chân thành của cô cảm động hay không: "Thì ra là thế, Khả Khả thật là giỏi quá."
Lê Hinh Nhụy vừa định buông lời nịnh nọt đã bị anh ta giành trước, lập tức liếc anh ta một cái rất nhanh.
Cô ta mấp máy môi, trong lòng tự nhiên xuất hiện chút háo thắng: "Chị Khả Khả vốn rất giỏi rồi, hơn nữa còn có thể nhanh chóng nghĩ cách lấy được chứng cứ, còn vạch trần được chuyện xấu của phó đạo diễn và em họ ông ta trước nhiều người như vậy, đặc biệt là lúc đứng trước mặt tôi còn cực kỳ hiên ngang ấy!"
Lê Hinh Nhụy nói một tràng dài, hơi gượm lại rồi cường điệu bổ sung: "Thật sự cực kỳ cực kỳ ngầu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!