Chương 20: (Vô Đề)

Cô vừa nói xong, không chỉ phó đạo diễn và em họ mà ngay cả nam phụ số hai và nữ phụ số ba tham gia hóng chuyện cũng lập tức hít mạnh một hơi, sắc mặt tái nhợt: "Sao có thể có chuyện này được?"

Đến khi ý thức được không chỉ mình nói lời này, hai người vô thức quay đầu xem là ai.

Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, dường như bọn họ đã hiểu ra điều gì, lại đồng thời kinh ngạc nói: "Thì ra anh/cô cũng---?!"

Đám quần chúng ăn dưa nhanh chóng nhìn qua: Cái gì, gì cơ? Lẽ nào---

Nhưng rõ ràng bọn họ không có ý thỏa mãn sự tò mò của những người khác.

Không cần phải tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ từ đối thoại này có thể hiểu ra được, thì ra đối phương cũng thông qua phó đạo diễn mới lấy được vai diễn, chỉ là lừa gạt lẫn nhau mà thôi.

Nghĩ đến bọn không những đều ngủ cùng phó đạo diễn mà còn ngủ cùng cả với em họ của phó đạo diễn, hai người họ còn từng ngủ với nhau, nghĩ thế nào cũng thấy chắc chắn trốn không thoát, sắc mặt lập tức tái nhợt chửi thành tiếng: "Mẹ nó."

--- Mẹ nó đây rõ là chỉ muốn cái vai diễn thôi, sao đến cả mình cũng góp vào luôn rồi!

"Sao có thể có chuyện này, chắc chắn là cô châm ngòi ly gián, đừng hòng thực hiện được!" Em họ phó đạo diễn không thể nào tin nổi, phảng phất như bị sét đánh vậy, lại vội vàng cầu cứu nhìn về phía phó đạo diễn: "Anh, không phải thật đúng không? Không phải chúng ta đã làm biện pháp bảo vệ tốt lắm mà, sao anh đột nhiên bị bệnh?"

Phó đạo diễn đã mồ hôi đầy đầu, giọng nói giống như rít ra từ kẽ răng: "Mẹ nó, cậu câm miệng lại cho tôi!"

Thằng ngu này, không ý thức được mình đã làm lộ hết mọi chuyện ra rồi ư?

Cho dù thật sự không có chuyện gì thì cũng sắp thành có chuyện rồi!

"Ôi chao, thật ra em họ phó đạo diễn à, ông đừng cuống. Tuy rằng phó đạo diễn đâm sau lưng ông nhưng xét về tình thì có thể tha thứ mà." Úc Khả Khả nói với ngữ điệu bao dung khiến người ta đau dạ dày, chân thành khuyên nhủ: "Dù sao không một ai muốn để người khác biết được bản thân mình bị bệnh hoa liễu đâu, đúng không? Ông với tư cách là người thân của ông ta, lại có tình anh em sâu nặng nhiều năm rồi, hẳn là có thể hiểu được cho ông ta."

Em họ phó đạo diễn nghiến răng nghiến lợi giậm chân, nổi giận đùng đùng mắng cô: "Mẹ nó cô câm miệng cho ông đây! Cô là thánh mẫu Maria à, hả? Sao lại có thể cảm thấy loại chuyện này mà có thể đáng tha thứ cho được, đù, ai mẹ nó sẽ thông cảm chuyện này?"

Úc Khả Khả: [Chà, ông ta quýnh lên, sốt ruột rồi!]

Hệ thống: [Chậc, trước đó lúc bọn họ âm thầm cùng tính kế, nào nghĩ sẽ như thế này.]

"Nhưng---"

Úc Khả Khả rõ ràng là hóng chuyện không chê lớn chuyện, tranh thủ xử sự công bằng lý nào ra lý đó: "Tôi lại cảm thấy hai người thế này cũng rất chú trọng công bằng đó, dù sao không phải ông đã sớm đâm sau lưng phó đạo diễn rồi sao?"

Em họ: !!!

Phó đạo diễn đang tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen: "... ???"

Người xung quanh lại lần nữa hít mạnh, không hề che giấu sự hưng phấn của mình, mắt sáng quắc: Ô mai gót, lại vẫn còn dưa á?

Cho nên em họ này lại có chuyện gì nữa, cô Úc mau bóc luôn đi, dù sao cũng đừng ngừng mà!

Em họ phó đạo diễn lập tức lộ vẻ sợ hãi lùi về đằng sau, ánh mắt nghi ngờ lướt nhìn xung quanh: "Cô, cô có ý gì, cái gì mà đâm sau lưng, tôi đâu có làm gì với anh họ---"

Hốc mắt phó đạo diễn như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô khích bác chia rẽ đủ chưa? Nếu như cô muốn chúng tôi trở mặt thành thù, vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không tin cô đâu, đừng mong thực hiện được!"

Úc Khả Khả chậm rãi "ồ" một tiếng, giọng điệu tiếc nuối: "Thế à? Vốn tôi còn muốn có lòng nhắc nhở ông, em họ ông vẫn luôn đề phòng ông, cho nên mỗi lần ba người các người làm đều lén quay video lại, coi như là chứng cứ để sau này uy h**p ông ấy."

Phó đạo diễn: "..."

"À đúng rồi, ông ta còn cố ý lấy video của các người bán ra ngoài đó." Gương mặt xinh đẹp của Úc Khả Khả lộ vẻ hồn nhiên vô tội: "Như vậy cũng không sao nhỉ?"

Phó đạo diễn đã run rẩy cả người không nói nên lời: "..."

"Đương nhiên, ông không tin, tôi cũng không có cách nào."

Dường như còn chê chưa đủ k*ch th*ch, Úc Khả Khả hắng giọng, trong khi biểu cảm của bọn họ đã hoàn toàn vặn vẹo muốn nổ tung, giọng điệu lại có vẻ chân thành khiến người ta đau dạ dày, cười tủm tỉm nói: "Dù sao tôi chỉ tùy tiện an ủi chút thôi chứ thật ra chuyện này của các người là chó cắn chó đâm sau lưng nhau, không ai nợ ai, cho nên cũng không cần phải hổ thẹn trong lòng đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!