Chương 2: (Vô Đề)

[Kí chủ, cô yên tâm, người ta không đuổi theo.]

Thấy Úc Khả Khả vừa ngồi lên xe đã thúc giục tài xế nhanh chóng rời đi, hệ thống tò mò hỏi: [Cô nói trực tiếp như thế không lo Doãn Tịnh Nhã không tin, còn báo cho Hằng Hách sao?]

[Không lo.]

Úc Khả Khả thở phào một hơi, vẫn không hề gì: [Cho dù cô ta có tin hay không đều không có ảnh hưởng gì với tôi.]

Nói cho cùng, bọn họ không liên quan gì đến nhiệm vụ của cô, còn từng uy h**p nguyên chủ. Cho nên nếu Doãn Tịnh Nhã tin, có thể dựa theo đó thoát khỏi tương lai gặp phải cảnh ngộ bị bôi đen thì đúng là chuyện tốt, nhưng nếu không tin vậy thì đó chỉ đành tự nhận là xui xẻo thôi.

Có điều tuy nói vậy, Úc Khả Khả vẫn có hơi tò mò diễn biến tiếp theo, vì thế một lúc sau, cô không nhịn được hào hứng hỏi thăm: [Cho nên Doãn Tịnh Nhã có tin không? Bây giờ đang có phản ứng gì?]

Hệ thống: [Giờ cô ta đang nổi cáu ở đoàn phim, có điều lúc Hằng Hách hỏi, cô ta không kể gì cả, chỉ nói ngứa mắt cô.]

Xem ra Doãn Tịnh Nhã vẫn khá thông minh, không yêu đương mù quáng quá.

Úc Khả Khả khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, lập tức hứng thú, vội vàng dặn hệ thống nhớ để ý đến diễn biến sau đó.....

Đúng là Doãn Tịnh Nhã không nói cho Hằng Hách.

Tuy cô ta không tốt tính nhưng không phải không biết suy nghĩ. Mặc dù không thích Úc Khả Khả chụp trộm ảnh không chịu thừa nhận, có điều nói cho cùng không có lửa thì nào có khói, cô có thể nói đến tường tận như tận mắt chứng kiến như thế thì chắc hẳn là có khả năng có thật.

Dù là chuyện Hằng Hách bí mật kết hôn rồi sinh con hay video trong điện thoại của anh ta, chỉ cần điều tra là có thể biết được thật hay giả. Coi như Úc Khả Khả có bịa đặt vô căn cứ thì cũng đâu cần phải lấy chuyện này ra lừa cô ta làm gì.

Thế nên, nếu như Úc Khả Khả lừa gạt, cô ta nhất định sẽ cho Úc Khả Khả đẹp mặt, nhưng nếu đây là sự thật thì---

Sắc mặt Doãn Tịnh Nhã chợt tái đi.

"Tịnh Nhã, em có ổn không?" Giọng nói quen thuộc mang theo vẻ quan tâm chợt vang lên sau lưng, cô ta quay đầu lại thì thấy Hằng Hách tỏ vẻ đầy lo lắng.

Nếu như là trước kia, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người yêu, có lẽ Doãn Tịnh Nhã đã sớm chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào rồi. Nhưng bây giờ...

[Cóc... ba chân.]

[Nửa đêm nghiên cứu kịch bản dưới ánh đèn.]

Bên tai vang lên giọng nói chân thành khuyên giải của Úc Khả Khả, cô ta cố nhẫn nhịn, vẻ mặt vẫn bỗng vặn vẹo đi.

--- Mẹ nó, cô gái đó ác thật!

Hằng Hách bị nhìn bằng ánh mắt như nhìn mấy thứ dơ bẩn: ?

...

Còn bên đây, cuối cùng Úc Khả Khả đã về đến nhà.

Nhà họ Úc từng rất giàu có, có điều sau khi bố mẹ nguyên chủ qua đời, sau đó tập đoàn Úc thị được chú hai Úc tiếp nhận thì bắt đầu xuống dốc không phanh, đi đến bờ vực phá sản.

Quý Cảnh Diệp có hôn ước với nguyên chủ nhưng lại không hề để ý đến nhà họ Úc, vì thế để bám vào nhà họ Quý, người nhà họ Úc thường xuyên ép nguyên chủ đi lấy lòng Quý Cảnh Diệp.

Tuy nguyên chủ bằng mặt không bằng lòng, chỉ toàn mượn cớ gặp mặt Quý Cảnh Diệp, lén đi hẹn hò với nam chính Quý Lăng Hàn.

Cô đẩy cửa ra, đã nhìn thấy thiếu nữ đang nằm nghiêng trên ghế sofa nghịch điện thoại. Dường như nghe được tiếng động vào cửa, cô ta quay đầu nhìn lại rồi lập tức lớn tiếng gào lên: "Bố, mẹ! Úc Khả Khả đã về!"

[Đây là em họ cô, Úc Nhiễm.]

"Tôi nói này, Úc Khả Khả, cô còn biết đường về cơ à? Trước bảo cô về tham gia tiệc, thế mà cô còn dám từ chối chúng tôi, chẳng qua là diễn cái nhân vật phụ rách nát, làm màu gì chứ."

Mắng người xong, mặt Úc Nhiễm lộ vẻ cực kỳ khó chịu ôm cánh tay, ra vẻ vênh váo tự đắc quở trách nói: "Không phải cô nghĩ giờ mình giỏi giang lắm nhỉ? Nói cho cô biết, không có nhà chúng tôi, cô chẳng là cái thá gì cả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!