Quan hệ của Trữ Tuyết và Lộ Sùng dần dần thân thiết hơn, cô ấy thường xuyên nghiên cứu và thảo luận cảm giác và cách hiểu cũng như kỹ thuật diễn trong phim mình diễn trước kia với anh ấy, sau đó lại truyền đạt cho Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy.
Bốn người bọn họ đã nghiễm nhiên trở thành một nhóm nhỏ học tập đối diễn, được quay thành video tuyên truyền ngoài lề đăng lên Weibo dẫn đến một loạt cuộc thảo luận và trêu đùa.
Cuối cùng Úc Khả Khả đã có chút nổi tiếng, cũng biết Trữ Tuyết và Lê Hinh Nhụy rất thích cô, quan hệ với mọi người trong đoàn làm phim rất tốt.
---Tuy nhiên cô vẫn không quan tâm lắm như trước.
Gần đây nam phụ số hai cực kỳ yên lặng, nam phụ và nữ phụ số ba thì vẫn còn tiếp tục dây dưa. Chỉ có phó đạo diễn điều trị mỗi ngày, sắc mặt lại càng ngày càng kém. Thực tế thì ánh mắt ông ta nhìn Lê Hinh Nhụy càng lúc càng khác thường, dường như quy hết mọi chuyện là do lỗi của cô ta.
Hiển nhiên Lê Hinh Nhụy cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng khó chịu của ông ta với mình. Tuy không biết có chuyện gì nhưng cô ta nghĩ có lẽ là có liên quan đến lần chơi bời bị cô ta bắt gặp đó.
Có điều cô ta vẫn không dám nói gì, mỗi ngày chỉ thầm run sợ, ngoại trừ lúc quay phim thì chỉ vùi đầu đi theo Úc Khả Khả, làm cái đuôi nhỏ của cô.
Có lẽ bởi vì thế, lúc phó đạo diễn không tìm thấy lúc nào cô ta lạc đàn, cuối cùng chỉ đành lựa chọn địa điểm khác để ra tay.
Tối hôm đó, vì hôm sau Úc Khả Khả không có phần diễn nên có thể ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cố ý đặt đồ ăn khuya, coi như là khao bản thân vất vả trong khoảng thời gian này. Hơn nữa cô còn tiện tay lần nữa gửi bài văn năm trăm chữ cho Quý Cảnh Diệp để đảm bảo anh không quên chính mình.
Tổng giám đốc Quý nhận được tin nhắn quấy rối: "..."
Trải qua khoảng thời gian này, đối với việc mỗi lần cô đặt đồ ăn mới nhớ có thể nhớ đến mình, Quý Cảnh Diệp đã quen với kiểu liên lạc hoàn toàn là mất bò mới lo làm chuồng này rồi.
Mỗi lần chỉ cần thấy được bài văn thao thao bất tuyệt mà cô gửi tới, biết rõ cô đã đặt đồ ăn giao tận nơi về ở bên kia, vì thế anh cũng chỉ lướt nhìn sơ sơ sau đó lạnh lùng trực tiếp lướt qua.
Chỉ có thể nói, cái được coi là ưu điểm duy nhất của Úc Khả Khả chính là ---
Những bài văn này đều do chính cô viết, nội dung gửi tới chưa từng lặp lại lần nào, hơn nữa đều là đánh ra từng chữ, từng chữ. Tối thiểu là không qua loa đến tùy tiện copy paste rồi gửi cho anh, coi như là đã bỏ công sức "nhớ nhung và yêu thương".
Không biết tổng giám đốc Quý tràn đầy kỳ thị đối với cách cô bày tỏ tấm lòng, Úc Khả Khả gõ chữ, thỏa mãn gửi đi xong thì đột nhiên nghe được tiếng hệ thống: [Có chuyện rồi, tôi đã nói phó đạo diễn không thể nào dễ dàng tha thứ cho nữ chính mà.]
Cô lập tức ngồi thẳng người: [Sao, ông ta sắp ra tay à?]
[Nói đúng ra là, hai người cùng bày kế.] Hệ thống nói: [Bởi vì lúc trước nên phó đạo diễn vẫn luôn ghi thù nữ chính, mà em họ của ông ta thì đột nhiên nhìn trúng nữ chính, đồng thời lại sợ cô ta sẽ lan truyền chuyện kia đi, vừa đúng lúc biết được phó đạo diễn muốn dạy dỗ trả thù cô ta cho nên đã đề xuất cách này.]
...
Bắt đầu từ buổi sáng, Lê Hinh Nhụy đã cảm thấy mí mắt phải giật giật, mãi đến khi tới phòng trang điểm cũng không dừng.
Con người cô ta hơi mê tín, tin chắc là mí mắt trái giật là phát tài, mí mắt phải giật là có tai, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành khó tả. Nhưng vì không tìm được nguyên nhân, cô ta không nhịn được bắt đầu hoảng hốt.
Phần diễn hôm nay của cô ta rất quan trọng, là thời điểm mấu chốt tiểu sư muội của môn phái biến thành thánh nữ ma tộc. Vì để làm nổi bật sự thay đổi, trang phục của cô đã đổi thành một bộ đồ màu đỏ thẫm.
Và nhân viên lấy trang phục mới cho cô lại trùng hợp là em họ của phó đạo diễn.
"Sao cô tới muộn thế, không biết tất cả mọi người đều đang đợi cô à?" Vẻ mặt ông ta mất kiên nhẫn ném trang phục qua, giục cô ta mau chóng thay đồ: "Đã biết cảnh quay hôm nay của cô rất quan trọng, thế mà còn không đến sớm chút, phó đạo diễn đã chờ cô từ lâu rồi, mau lăn qua đây."
Lê Hinh Nhụy: "..."
Không ngờ lại là ông ta, vừa thấy được gương mặt khiến mình có ấn tượng sâu sắc này, người cô ta vô thức run rẩy, cảnh đã từng không cẩn thận chứng kiến lại lần nữa xuất hiện trong đầu.
Ánh mắt cô ta nhìn loạn xung quanh, cố gắng che giấu tâm trạng lo lắng và xấu hổ, đã quên phải hỏi thăm xem trợ lý lo trang phục đóng phim của cô trước kia đi đâu, chỉ mím môi khẽ gật đầu với ông ta: "Tôi biết rồi, thật xin lỗi."
Cứu mạng, thảo nào mí mắt phải của cô ta cứ giật mãi, thì ra là chuyện ứng ở đây!
Người phụ trách quay phim là phó đạo diễn thì cũng thôi, sao người tới đưa trang phục mới cũng là nhân vật chính của sự kiện hôm đó?
Đợi đến khi em họ phó đạo diễn lộ vẻ mặt khinh thường cười nhạo rời đi xong, Lê Hinh Nhụy nắm chặt trang phục, mặt không nhịn được đỏ bừng lên---
A a a, rốt cuộc là tại sao phải biến thành vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!