Chương 179: (Vô Đề)

Sau khi hai người đăng ký kết hôn, đương nhiên sẽ bắt tay chuẩn bị hôn lễ.

Ban đầu Úc Khả Khả còn vui vẻ lập kế hoạch cùng Quý Cảnh Diệp nhưng sau khi phát hiện thì ra chuẩn bị đám cưới lại cực kỳ rườm rà, cô lập tức sợ hãi vô cùng mà mất sạch hứng thú, quyết định giao toàn bộ hạng mục công việc cho Quý Cảnh Diệp phụ trách.

Quý Cảnh Diệp như đoán được từ trước, hoàn toàn không hề bất ngờ với chuyện này.

Vì thế lúc Úc Khả Khả lại có thời gian chạy ra bên ngoài ăn dưa.

Thực tế là, sau khi tiếp nhận công ty nhà họ Úc rồi giao công ty cho Lạc Tây xong, cô dần dần chuyển sang nhà đầu tư đứng đằng sau, không lộ mặt nữa, đồng thời vẫn có thể quang minh chính đại chạy đến đoàn làm phim hoặc nơi tổ chức game show ăn dưa, thậm chí sống còn phóng khoáng, thoải mái hơn trước kia.

Như đoàn làm phim Trữ Tuyết và Lộ Sùng hợp tác lần thứ hai này là do cô đầu tư.

Càng trùng hợp hơn, đạo diễn của bộ phim chính là đạo diễn Chu có phần tình nghĩa thầy trò với cô, người từng quay phim "Truyền thuyết kiếm tiên".

--- Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Úc Khả Khả đi dạo tới lui vẫn chưa bị đuổi đi.

"... Lúc trước cô nói cô có chồng chưa cưới, ai mà ngờ được lại là vị tổng giám đốc Quý kia! Hơn nữa còn nói với ngữ điệu nhẹ bẫng nữa, đáng sợ thật."

Doãn Tịnh Nhã uống trà chiều Úc Khả Khả đưa tới, không nhịn được phàn nàn trách móc.

Như nghĩ đến gì đó, gương mặt xinh đẹp của cô ta đột nhiên lộ vẻ nghi ngờ rõ ràng: "Còn nữa, trước đó tôi thề thốt bằng được đảm bảo tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật, cô lại bảo không sao. Không phải là vì cô nghĩ dù tôi có nói ra ngoài cũng sẽ không có ai dám đắc tội với nhà họ Quý, đi đồn linh tinh đúng không?"

Đúng vậy.

Lần này trong đoàn làm phim không chỉ có Trữ Tuyết và Lộ Sùng, còn có cả Doãn Tịnh Nhã làm nữ phụ, cơ bản coi như toàn người quen.

Úc Khả Khả dựa vào người Trữ Tuyết, cười tủm tỉm cắn miếng bánh ngọt nhỏ, vẻ mặt cực kỳ chân thành: "Sao lại thế được? Rõ ràng là tôi tin chị Doãn mà."

Doãn Tịnh Nhã thấy gương mặt tươi cười này của cô là bắt đầu đau dạ dày theo phản xạ có điều kiện, không nhịn được bán tín bán nghi: "Thật hả? Sao tôi lại không tin được."

Úc Khả Khả: "Thế thì chắc chắn là ảo giác của chị Doãn rồi."

Doãn Tịnh Nhã: "... Cô càng khẳng định, tôi lại càng nghi ngờ."

Nhìn hai người nói chuyện qua lại, Trữ Tuyết không nhịn được muốn cười.

Sau đó cô ấy lại chợt nghe Lộ Sùng bổ sung: "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"

Cô ấy ngẩng đầu thì thấy anh ấy cười đi tới, đặt món tráng miệng lên bàn: "Tôi thấy bên kia còn dư một phần, nhớ Khả Khả thích ăn nên tiện tay cầm qua."

Nói xong, anh ấy lại đẩy cốc cafe tới trước mặt Trữ Tuyết, lén chớp mắt với cô ấy.

Thấy anh ấy bất công một cách quang minh chính đại, Trữ Tuyết không nhịn được cười nhưng vẫn tỉnh bơ nhận lấy cốc cafe còn ấm, hưởng thụ phần thiên vị này.

Đương nhiên Úc Khả Khả cũng chú ý tới cảnh này, bèn cố ý kéo thật dài giọng, ẩn ý "ồ" một tiếng với Lộ Sùng.

Hệ thống: [Gặm được rồi, gặm được rồi.]

Lộ Sùng vội vàng đặt món tráng miệng tới trước mặt cô, làm động tác cầu xin: "Bà cô ơi, cô kín tiếng chút được. Đây chính là vị chocolate mà cô thích nhất, coi như phí bịt miệng nhé."

"Chỉ là..."

Úc Khả Khả chớp mắt nói giọng chân thành: "Đây hình như là bữa trà chiều em đưa đến mà, anh Lộ."

Lộ Sùng: "..."

Anh ấy ho "khụ" một tiếng: "À gì nhỉ, không phải không ngờ cô đột nhiên tới đó sao? Lát nữa tôi sẽ bù, chắc chắn bù cho cô."

Trước đó không lâu Lộ Sùng đã tỏ tình với Trữ Tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!