Sau khi khám sơ bộ, phó đạo diễn chỉ bị sưng do bị đụng, những cái khác thì không có vấn đề gì lớn. Vì thế ông ta được yêu cầu là phải tu thân dưỡng tính một thời gian, lấy thuốc mỡ rồi về.
Không thể tiếp tục hóng chuyện, Úc Khả Khả cảm thấy có phần đáng tiếc, cứ cảm thấy khó chịu do còn chưa phấn khích hết đà đã hạ màn rồi. Nhất là khi cô nghĩ đến sau khi qua chuyện này, dưa cô có thể nghe được mỗi ngày lại thiếu đi chút sắc màu thì càng không nhịn được tiếc nuối nhiều hơn.
Nhưng hiển nhiên cô không ngờ tới, việc này còn chưa kết thúc tại đây, hơn nữa còn nhanh chóng xuất hiện bước ngoặt.
Nguyện vọng hóng chuyện của cô lại trở thành sự thật rồi.
Hệ thống: [Chắc chắn cô không thể ngờ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì đâu.]
Lúc này Úc Khả Khả đang ngồi bên cạnh Trữ Tuyết ăn ké bánh ngọt.
Hôm nay người đại diện của Trữ Tuyết qua đây thăm cô ấy, còn đặc biệt mang theo bữa trà chiều Michelin mời cả đoàn làm phim thưởng thức. Hơn nữa vì biết được Trữ Tuyết rất thích hai cô gái cùng đoàn phim này, người đại diện còn tặng thêm hai phần cho các cô.
Úc Khả Khả cực kỳ nhanh tay chụp ảnh gửi cho người đại diện, uyển chuyển lại hàm súc tỏ nguyện vọng hy vọng có người đại diện tương tự.
Cho dù không thể tương tự thì tối thiểu học được chút ít sự dịu dàng quan tâm đối với nghệ sĩ của người ta có được không?
Chị Trương đáp lại rất là uyển chuyển và hàm súc: [Lăn đi.]
Úc Khả Khả bị từ chối một cách lạnh lùng: "..." Đáng ghét, cô muốn ăn thêm một cái bánh ngọt!
Vì vậy cậy tất cả mọi người đang ở đó, trợ lý không tiện ngăn cản quá nhiều, Úc Khả Khả nói lời cảm ơn với người đại diện của Trữ Tuyết xong thì không hề khách sáo ăn sạch bữa trà chiều trong sự tức giận và bất bình với người đại diện của mình.
Lúc nghe được giọng hào hứng bừng bừng của hệ thống, cô đang ăn hoa quả mà Lê Hinh Nhụy cung phụng đẩy tới, lập tức vừa nhai vừa hỏi: [Có chuyện gì thế?]
[Không phải vì lần xôi hỏng bỏng không kia của phó đạo diễn đó sao, tuy nhiên sau khi khỏi hẳn, ông ta phát hiện phía dưới vẫn không có cảm giác nên lại đi tới phòng khám tư một chuyến ấy?] Hệ thống nói: [Lúc ấy bác sĩ đề nghị ông ta khám toàn thân, giờ có kết quả xét nghiệm rồi.]
Úc Khả Khả biết chuyện này: [Không phải đã nói ông ta không sao, chỉ vì vấn đề tâm lý nên không có cách nào cứng à?]
Sau hôm đó, vết thương của phó đạo diễn dần dần khỏi, tình trạng của ông ta lại không tốt lên. Bởi vì ông ta phát hiện dù có k*ch th*ch thế nào thì dường như ông ta cũng bị mất cảm giác.
Nghĩ đến không có cách nào thể hiện được sự oai phong của giống đực, mặt phó đạo diễn tái đi, lại tới phòng khám ngay trong đêm.
Nhưng sau khi khám mấy lượt, bác sĩ đồng cảm đưa ra kết luận, có lẽ vì ông ta có chướng ngại tâm lý cho nên bị biến thành như vậy.
Sắc mặt lúc đó của phó đạo diễn thật sự vừa xanh vừa đỏ, thậm chí còn màu mè hơn cả đèn neon.
Nghe được hệ thống tiếp sóng, Úc Khả Khả chỉ tiếc mình không thể tận mắt trông thấy hình ảnh đó.
Hệ thống hỏi một đằng, trả lời một nẻo: [Tôi cảm thấy có khi cô nên đi mua xổ số đi.]
Nghe thống nói thế, Úc Khả Khả biết được chuyện không hề đơn giản, lập tức hào hứng: [Như nào, như nào đó, mau nói tôi nghe nào.]
Hệ thống: [Ông ta bị bệnh thật rồi.]
Úc Khả Khả vô thức hỏi theo: [Bị bệnh rồi hả? Bệnh gì---]
Sau khi kịp phản ứng, cô suýt nữa bị nghẹn dưa hấu, ho khan mở to hai mắt: [Không phải chứ, ý cậu nói là ông ta, ông ta bị bệnh ở phương diện đó ấy hả?]
Hệ thống: [Đương nhiên. Ông ta đi khám về phương diện sinh sản, còn có thể là phương diện nào?]
Úc Khả Khả vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi: [Lúc ấy tôi chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật sự trúng phóc rồi?]
Hệ thống: [Lúc trước ông ta trong thời kỳ ủ bệnh, còn lần này là vì bác sĩ muốn ông ta yên tâm, kiểm tra toàn diện lần nữa thì mới phát hiện ra đó.]
Úc Khả Khả: [Không phải cậu nói là bọn họ làm biện pháp bảo vệ tốt lắm à, sao còn bị bệnh được?]
Hệ thống: [Hỏi hay, phó đạo diễn cũng hỏi vậy đó. Bác sĩ nói, chỉ cần là chỗ đeo không tới thì vẫn có thể có khả năng truyền bệnh.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!