Chương 16: (Vô Đề)

Úc Khả Khả: [...]

Úc Khả Khả rốt cuộc đã kịp phản ứng: !!!

[Cậu vừa nói gì?]

Cô vừa từ dây thép treo xuống, suýt chút nữa thì không đứng vững, gương mặt ngập tràn vẻ không thể tin nổi trợn tròn mắt: [Tôi không nghe lầm chứ, ai rũ cơ?]

Hơn nữa sao lại có chuyện của Lê Hinh Nhụy, dù rằng cô ta là nữ chính trong truyện gốc, không đồng nghĩa cô ta là người có thể chất gây chuyện, ở đâu cũng ---

Đợi chút, hình như cô ta có thể chất gây gió tanh mưa máu.

Úc Khả Khả nhanh chóng nghĩ thông, cô nhớ trong truyện gốc, đúng là trong lúc lơ đãng, Lê Hinh Nhụy luôn gây ra sự cố, hoặc là vô tình đắc tội với người khác, sau đó lại chạy tới chỗ nam chính xin cứu cánh.

Sau đó thì vĩnh viễn là nguyên chủ này bị lợi dụng làm lá chắn.

Úc Khả Khả lộ ra vẻ cảm thán: [Là do vầng hào quang của nữ chính quấy phá đó, thế thì không sao rồi.]

Dường như hệ thống cũng cảm thấy có phần không tưởng tượng nổi, rủ rỉ nói với cô: [Chuyện là thế này nè...]

10 phút trước.

Trước khi Lê Hinh Nhụy quay cảnh cuối thì phát hiện lớp trang điểm có phần loang lổ, muốn tìm thợ trang điểm dặm lại.

Với địa vị không nổi hiện giờ, cô ta không có phòng nghỉ riêng, mà không ngờ vì thợ trang điểm đột nhiên đau bụng gấp gáp đi vệ sinh lại quên thông báo việc thay đổi địa điểm nên cô ta cứ thế đi tới phòng trang điểm trước kia thường đi.

Dù rằng nghe được vài tiếng động va chạm kì lạ ở cửa ra vào nhưng Lê Hinh Nhụy không hề nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bên trong có người cũng rất bình thường, thế nên trực tiếp đẩy cửa ra.

Sau đó cô ta và nam phụ số hai đang ở đối diện cửa bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy đầu óc bỗng trống rỗng, thậm chí không hiểu được là có chuyện gì: "..."

Hiển nhiên Lê Hinh Nhụy chưa có kinh nghiệm xử lý chuyện tương tự, mắt to trừng mắt nhỏ cả lúc lâu, người vẫn đờ đẫn ngây ra đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Mà nam phụ số hai hoàn toàn không ngờ cửa phòng trang điểm lại không khóa, hơn nữa còn có người xông vào.

Vì thế trong khoảnh khắc chạm phải đôi mắt vô cùng trong trẻo kia của Lê Hinh Nhụy, anh ta chợt thảng thốt, vô thức kêu to một tiếng, người nhảy lên.

Ngay sau đó là một trận người ngã ngựa đổ, trong phòng trang điểm chỉ nghe thấy một loạt tiếng "A".

"A a a---!"

"

--- A!"

"... A, a?"

Hóa ra ngay lúc anh ta định muốn che người, đầu gối lại xui xẻo khó ngờ trực tiếp cụng phải nơi mấu chốt đang hưng phấn của phó đạo diễn.

Còn phó đạo diễn thì vì nghe được tiếng động mà bị kéo đi sự chú ý, vốn không nghĩ tới sẽ bị tập kích bất ngờ, thế nên không có khả năng tránh đi, nhất thời bị cụng đau kêu thảm thiết, lập tức rũ xuống.

Ngược lại, em họ của phó đạo diễn chưa kịp tham gia, do đó tránh được một kiếp, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Lê Hinh Nhụy, ông ta run môi "A" mãi, chỉ là ngay đến một câu đơn giản cũng chẳng nói ra lời được.

Đám người chìm trong hỗn loạn: "..."

Tình hình thoáng chốc lại có vẻ yên tĩnh khác lạ.

"Xin, xin lỗi, tôi không cố ý!" Cuối cùng Lê Hinh Nhụy đã kịp phản ứng, lập tức đỏ mặt, liên tiếp lùi về đằng sau vài bước, lắp bắp nói xin lỗi với bọn họ: "À, tôi, tôi không thấy gì cả! Thật sự xin lỗi!"

"Cô đứng lại đó cho tôi---"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!