Bởi vì tối qua vô cùng tưng bừng, hơn nữa vì ăn khuya lấp đầy bụng, đến sáng hôm sau, lúc Úc Khả Khả tỉnh lại, gương mặt tưởng như bừng sáng, so với trạng thái ngày hôm qua thì giống như hai người vậy.
Đi theo cô tới phim trường, trợ lý có vẻ thắc mắc không ngừng quan sát cô: "Chị Khả Khả, tối qua chị không lén ăn gì chứ?"
Mặt Úc Khả Khả tỉnh bơ: "Nói gì đó, xung quanh đây làm gì có gì đâu, chị lén ăn ở đâu được?"
Trợ lý nghĩ cũng thấy đúng, lúc Úc Khả Khả đến đoàn làm phim không mang đồ ăn, gần khách sạn cũng không thể đặt đồ giao tận nơi, không thể nào lén ăn được.
Nhưng trạng thái này kì lạ quá, rõ ràng hôm qua vì bị ép giảm cân, sáng ra cô đã bắt uể oải không có tinh thần rồi, sao hôm nay nói quen là quen được vậy.
Hay là... chẳng lẽ có người khác đang lén lút cho Úc Khả Khả ăn sau lưng cô ấy rồi?
Ánh mắt trợ lý lập tức trở nên sắc bén: Như cái cô Lê vừa gặp nghệ sĩ nhà mình đã không nhịn được sán lại gần cũng có phần khả nghi!
Chứng kiến trợ lý hoàn toàn không hề hết nghi ngờ, thậm chí còn có vẻ muốn lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với chị Trương, Úc Khả Khả lập tức suy nghĩ, khẽ ho một tiếng: "Thật ra là thế này."
Cô làm ra vẻ thần bí, sau đó thành công hấp dẫn sự chú ý của trợ lý nhỏ, cúi đầu lén lút nói thì thầm: "Tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, cực kỳ tưng bừng."
Trợ lý vô thức đáp: "Sau đó thì?"
Úc Khả Khả: "Sau đó chị chỉ chăm hóng chuyện, ăn dưa cực kỳ hưng phấn, quên cả đói bụng ý."
Trợ lý: "... ?"
Nhìn gương mặt vô hại trước mặt này, cô ấy không khỏi lộ ra vẻ mặt khó nói hết, sao cứ cảm thấy giống như mình lần nữa làm quen nghệ sĩ nhà mình, thì ra chị Khả Khả lại là người thích hóng chuyện thế à?
Thật là nhìn mặt không bắt hình dong được.
Có điều...
Trợ lý kích động, không nhịn được hạ thấp giọng theo, lén lút ghé sát đầu lại hỏi: "Tối qua đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Thì tối qua cái người..."
Úc Khả Khả dùng ngữ điệu trầm bổng, chia sẻ cho cô ấy chuyện xảy ra tối qua. Thấy vẻ mặt trợ lý sắp thay đổi tới lui theo diễn biến câu chuyện, lúc nhịn cười lúc thì hoảng sợ thì lập tức biết được chuyện lần này đã ổn rồi.
Vì vậy cô hắng giọng, cực kỳ sâu xa hỏi thăm: "Em nói xem có phải lượng tin tức rất nhiều hay không?"
Còn chưa nghe được rõ tin ai gõ cửa phòng ai, ai mở cửa, ai không ở trong phòng thì trợ lý đã vô thức gật đầu.
Úc Khả Khả ân cần dẫn dắt: "Thế có cảm thấy rất no không?"
Trợ lý thoáng chần chừ, lại gượm lại nửa nhịp rồi chậm chạp gật đầu.
"Em xem, đây là tác dụng kì diệu của lương thực tinh thần đó." Úc Khả Khả nghiêm túc vỗ vai cô ấy, cực kỳ hiên ngang lẫm liệt nói: "Chỉ cần thỏa mãn trên tinh thần thì cơ thể có đói khát cũng có sá chi."
"Vì nguyên nhân này nên tinh thần chị mới vô cùng phấn chấn, tin rằng lúc này em cũng có thể hiểu được, nhỉ?"
Trợ lý cứ cảm thấy sai sai ở đâu nhưng hình như lại không có gì không đúng: "... Chắc là đúng."
Hệ thống: [Chậc chậc, cô bé này bị cô lừa rồi.]
[Nói kiểu gì đó, tôi là người thẳng thắn thành thật thế này, chỉ có có lòng chia sẻ dưa với cô ấy mà thôi.] Úc Khả Khả cười híp mắt nói: [Quả nhiên, không có người không thích ăn dưa, nếu có người không hứng thú thì chắc chắn là do dưa chưa đủ hot!]
Hệ thống tỏ vẻ đồng ý với chuyện này, đồng thời cũng đưa ra ý kiến khác: [Tôi cảm thấy nhân vật phản diện chắc chắn không thích ăn dưa.]
Úc Khả Khả vẫn kiên trì như trước: [Vậy thì chắc chắn là do anh ta chưa ăn được dưa ngon thôi!]
Lừa được trợ lý, coi như giấu giếm được việc lén lút đặt đồ ăn ngoài ngày hôm qua, Úc Khả Khả lại vui vẻ đi quay phim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!