Chương 13: (Vô Đề)

Buổi tối không ngủ được vì đói bụng nhưng Úc Khả Khả vẫn nhanh chóng trong mơ giải khát trong lúc báo đồ ăn, được hệ thống dỗ ngủ mà hoàn toàn không biết có người vì chính mình mà chịu một trận giày vò, trằn trọc qua lại mất ngủ đến nửa đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô bò dậy mà lòng cực kỳ rầu rĩ, lúc ăn cơm cũng không dám giống con gà mổ thóc như hôm qua nữa.

Có điều đúng là nỗ lực sẽ có đền đáp, sau thời gian đối diễn tối qua, lần này quay phim gần như không qua mấy lần đã kết thúc thuận lợi.

Mà hôm qua, đoàn phim đã kinh ngạc vì Úc Khả Khả không gây cản trở, không ngờ hôm nay lại tiến bộ hơn, không nén nổi kinh ngạc, đồng thời cũng vì vậy mà tăng không ít thiện cảm với cô.

Dù nói thế nào, có thể quay thuận lợi đều là chuyện tốt với bọn họ. Bởi vậy, kể cả đạo diễn Chu nghiêm túc cũng chợt nở nụ cười, lên tiếng hỏi: "Tối qua lúc về đặc biệt tập lời thoại à?"

Úc Khả Khả cười tủm tỉm gật đầu: "Tối qua chị Trữ Tuyết đã hướng dẫn tôi và Lê Hinh Nhụy đối diễn, dạy chúng tôi rất nhiều."

Lê Hinh Nhụy nhanh chóng gật đầu theo.

Đạo diễn Chu thoáng kinh ngạc nhìn Trữ Tuyết, lại nói khích lệ: "Các cô có thể tốn công tốn sức nghiên cứu ở phương diện này, rất tốt. Hiếm khi cô Trữ cũng bằng lòng chỉ dạy, nhớ cố gắng học cho tốt."

Trữ Tuyết thản nhiên nói: "Là chính các em ấy chịu bỏ công sức ra học, cũng có thiên phú, học cái là biết."

Lộ Sùng cũng cười: "Sớm biết vậy tôi đã đi cùng rồi. Bây giờ thì hay rồi, cảm giác các cô đều đã diễn đặc biệt ăn ý, trong trường quay này lại thành tôi đang cản trở."

Trữ Tuyết: "Tối nay tôi vẫn sẽ đối diễn với các em ấy, anh có muốn tới không?"

Lộ Sùng thoáng khựng lại, mắt sáng rực lên trông thấy, lại vẫn nghiêm túc nói: "Liệu thế có phiền nhóm mọi người không?"

"Tôi không sao." Trữ Tuyết nhìn về phía Úc Khả Khả: "Khả Khả, Hinh Nhụy, hai đứa thấy sao?"

Đương nhiên Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy không có ý kiến gì nên cứ thế quyết định.

Trông thấy các diễn viên đều rất cố gắng, đạo diễn Chu rất vui mừng, nghiêng đầu nói chuyện với ông bạn già phó đạo diễn: "Tôi thấy bầu không khí của đoàn làm phim khá tốt, có lẽ lần này có thể bớt không ít công sức, nếu sau này đều được như vậy thì tốt rồi."

Trước kia quay phim, bầu không khí của đoàn làm phim chưa từng hài hòa như vậy. Nào là ra vẻ siêu sao hống hách, tranh giành tài nguyên tốt, cấu xé nhau mà gây ra không ít chuyện, mặc dù đạo diễn Chu đã rất chán phải lo những chuyện này nhưng không có cách nào.

Ông vốn nghĩ lần này cũng không khác gì, không ngờ rằng lại nhận được sự ngạc nhiên trong vui mừng ngoài ý muốn.

"Đúng thế, chiều hôm qua tôi còn lo cô Úc không diễn được ấy, nếu như không muốn quay tiếp mà tức giận bỏ đi thì phải làm sao."

Biết người mà ông nhắc đến chính là Úc Khả Khả, phó đạo diễn tỉnh bơ nhìn cô, cười tỏ vẻ đồng ý: "Không ngờ lại rất thuận lợi luôn, tôi còn thở hắt ra."

Đạo diễn Chu hiểu được vỗ vỗ bờ vai ông ta: "Vất vả cho ông rồi."

Nhìn Úc Khả Khả như đang thảo luận phần diễn kế tiếp nhưng thực tế ánh mắt lại đang chú ý bên đây.

Sau khi trông thấy màn này, trong lòng cô không khỏi xuất hiện một câu hỏi: [Nói nào, cảm thấy con người đạo diễn Chu này khá đứng đắn đấy chứ, ông ấy biết rõ chuyện phó đạo diễn quy tắc ngầm không?]

[Đương nhiên không biết rồi.] Hệ thống giải thích: [Phó đạo diễn với ông ấy là bạn nối khố nhiều năm, đạo diễn Chu rất tín nhiệm ông ta, cho nên vẫn luôn giao quyền tuyển diễn viên ngoại trừ diễn viên chính cho ông ta.]

[Tôi nói này, nhìn không giống đâu.] Úc Khả Khả cảm thán vài tiếng: [Sợ rằng đạo diễn Chu cũng không ngờ tới, phó đạo diễn lợi dụng lòng tin của mình để lừa gạt nghệ sĩ làm giao dịch kiểu này, khiến bọn họ chịu quy tắc ngầm để đổi lấy vai diễn không quan trọng.]

Đột nhiên muốn tha thứ cho đạo diễn Chu không cho cô ăn thịt, nếu tính về độ thảm thì rõ ràng cô vẫn không bì được.

Đạo diễn Chu đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh: ?

Hôm đó quay phim xong, mấy người trở về khách sạn, theo như buổi sáng đã hẹn vào phòng Trữ Tuyết để đối diễn.

Đợi đến khi kết thúc đối diễn thì thời gian đã muộn.

Sau khi bọn họ chia nhau ra, Úc Khả Khả đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của số lạ, nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói nhiệt tình lại lễ phép: "Chào cô, xin hỏi có phải là cô Úc không?"

Úc Khả Khả: "Đúng vậy, cô là?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!