Tuy không biết vì sao hệ thống phát biểu như thế nhưng nhìn vẻ mặt hồi hộp lại chờ mong của Lê Hinh Nhụy, Úc Khả Khả nghĩ bụng, vẫn giữ thái độ bình thường gật đầu.
Lê Hinh Nhụy lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ hơn, cho dù Úc Khả Khả vốn chỉ hoàn toàn chú ý đến trường quay cũng không nhịn được nhìn thêm một lát, cứ cảm giác rất chói mắt.
Thật không hổ là mặt trời nhỏ trong lòng nam chính, nụ cười này thật sự còn xán lạn hơn ánh mặt trời.
Đợi đến buổi tối trở lại khách sạn, Úc Khả Khả vừa dẫn Lê Hinh Nhụy vào thang máy đã thấy Trữ Tuyết và Lộ Sùng cũng đi đến.
Lúc thấy hai cô, Trữ Tuyết thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Không phải chiều hai đứa chỉ có một cảnh quay à, sao giờ mới về?"
Úc Khả Khả tỉnh bơ lướt nhìn qua hai người, cười híp mắt nói: "Kỹ thuật diễn của chúng em không tốt lắm, cần phải học hỏi nhiều hơn nên ở lại trường quay quan sát thêm chút."
Trữ Tuyết gật đầu: "Cố gắng thêm chút cũng tốt, có nỗ lực rồi thế nào cũng sẽ có đền đáp thôi."
"Em cũng nghĩ thế." Úc Khả Khả hỏi thăm rất tự nhiên: "Thế chị Trữ Tuyết và anh Lộ đây vừa quay xong à?"
Xưng hô của cô mang theo chút thân thiết trong vô thức, cười ngọt ngào, dù là Trữ Tuyết hay giữ khoảng cách với người khác không cảm thấy mạo phạm.
Cô ấy hơi ngây ra sau đó lắc đầu: "Hai đứa cũng biết chị vừa quay lại, vẫn có phần chưa quen. Cứ cảm thấy biểu hiện hôm nay không được tốt cho lắm, nghĩ là có lẽ do việc hiểu nhân vật có vấn đề nên đã xin nhờ anh Lộ chỉ bảo cho một lúc."
Lộ Sùng vẫn không lên tiếng, rốt cuộc lúc này mới nói chuyện, cười nói cường điệu: "Cô Trữ tự coi nhẹ bản thân quá rồi, hôm nay kỹ thuật diễn của cô đã nghiền ép tôi đó, tôi suýt nữa không theo kịp được. Chúng ta chỉ nghiên cứu thảo luận giúp nhau chút thôi, nào có tính là xin chỉ bảo gì đâu."
Trữ Tuyết: "Phương diện hiểu nhân vật của anh thật sự mạnh hơn tôi."
Lộ Sùng không nhịn được nở nụ cười.
Úc Khả Khả: [Chậc chậc, đàn ông yêu đơn phương ấy à.]
Hệ thống: [Khóe miệng kia sắp nhếch bay cả lên rồi.]
Trữ Tuyết nói xong, nghĩ đến cái gì lại đột nhiên nói: "Chị nhớ ngày mai chúng ta có cảnh đối diễn, vừa hay chị cũng phải đọc lại kịch bản lần nữa, nếu như hai đứa bằng lòng thì có thể đến phòng chị khớp lời thoại."
Lê Hinh Nhụy ngây ngẩn ra, vô thức nói: "Thật, thật là được ạ, cô Trữ?"
Cho rằng mình quá đường đột, Trữ Tuyết giải thích: "Không tiện cũng không sao, chị chỉ cảm thấy vừa hay có thể giúp nhau học hỏi, sẽ hiểu kịch bản sâu sắc hơn."
Lê Hinh Nhụy vội vàng xua tay, vừa muốn giải thích lại nghĩ đến gì đó mà quay đầu sang nhìn Úc Khả Khả.
Dù sao trước đó là cô ta chủ động mời Úc Khả Khả, bây giờ đương nhiên phải hỏi dò ý của cô trước.
"Sao lại không tiện? Chỉ là có phần được ưu ái quá mà lo sợ thôi, không ngờ chúng em lại được chị Trữ Tuyết mời ấy." Đương nhiên Úc Khả Khả cười tủm tỉm đồng ý: "Chị Trữ Tuyết muốn cho chúng ta cơ hội học tập, chúng ta biết cho nên mừng còn không kịp ấy, đúng không?"
Lê Hinh Nhụy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu luôn.
Trữ Tuyết vốn đã cảm thấy hai cô gái này rất nỗ lực, lập tức có ấn tượng tốt hơn với hai người: "Không được tốt như các em nói đâu, thật ra chị cũng có phần thiếu sót. Nếu như các em cảm thấy có vấn đề gì thì nhất định phải nói ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu rồi thảo luận."
Do phòng bọn họ không cùng tầng cho nên đợi đến khi cửa thang máy mở ra, Trữ Tuyết dẫn hai người chia tay với Lộ Sùng, Lộ Sùng cười nhẹ nhàng vẫy tay với các cô.
Úc Khả Khả: [Xem chiếc ánh mắt mất mát kia kìa, thật đúng là khiến người ta không nỡ.]
Hệ thống: [Cho nên cô lựa chọn trực tiếp quay mặt đi không nhìn à?]
Úc Khả Khả: [Cái này gọi là chút thương xót cuối cùng, cậu xem anh ấy dám nói đi cùng không?]
Cửa thang máy vừa đóng lại, Lộ Sùng vừa thở dài lại không nhịn được hắt hơi vài cái.
Ai đang nhắc anh ấy vậy?
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!