Chương 7: Bắt Gian

Sở Mộ Vân cảm thấy đây chính là thời khắc chân chính khảo nghiệm kĩ năng diễn xuất của hắn.

Làm sao có thể nhịn hôn lại tiểu dâm đãng này?

Đây chính là vấn đề của thế kỷ!

Linh tốt bụng nhắc nhở hắn:

"Mặc kệ người này là ai, ngươi không định giả vờ kháng cự một chút sao?".

Vì để trở thành một hệ thống xứng chức, nó luôn nỗ lực giúp kí chủ bày mưu tính kế.

Sở Mộ Vân nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hắn vô cùng khiếp sợ, đỏ bừng mặt giãy giụa nói:Phụ... Phụ thân...

Trong bóng đêm mông lung, Mạc Cửu Thiều ngồi dậy.

Do y đứng ngược sáng nên không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng đôi mắt tinh xảo trầm hơn so với bình thường.

Y khẽ nheo mắt, độ cong liêu nhân khiến tim người ta đập thình thịch.

Sở Mộ Vân tiếp tục tận lực diễn kịch.

Hắn hoảng hốt ngồi dậy, áo trong đơn bạc dưới ánh trăng trông có vẻ yếu ớt đến đáng thương.

Cơ thể thon gầy run nhè nhẹ như phải chịu kinh sợ lớn.

Gò má ửng đỏ lan đến cổ xuống tận dưới lớp xiêm y.

Có thể tưởng tượng cơ thể này phiếm hồng có biết bao mê người.

Mạc Cửu Thiều nhẹ giọng hỏi:Không thích sao?

Sở Mộ Vân không dám ngẩng đầu.

Ngón tay trắng bệch nắm chặt chăn, giọng nói run rẩy không thành lời:

"Con... Con không hiểu người đang có... có ý gì."

Mạc Cửu Thiều cúi người, ngón tay trắng nõn nâng cằm hắn, bắt hắn phải nhìn thẳng:

"Không muốn ta thân mật với con sao?"

Đôi mắt trong suốt của Sở Mộ Vân ẩn hơi nước, mê mang cùng hoảng sợ không thể che giấu:

"Nhưng... Nhưng chuyện này..."

"Phụ tử không nên làm chuyện này?".

Mạc Cửu Thiều tiếp lời hắn.

Tầm mắt hắn rời xuống đôi môi hồng thuận, nhẹ giọng nói:

"Nhưng ta muốn làm vậy với con."

Sở Mộ Vân mở to mắt, trên mặt thấp thỏm lo âu, đồng thời không che giấu được niềm vui sướng.

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn cười khẽ, tiếp tục ngậm lấy đôi môi xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!