Chương 5: Quyến Rũ Không Thành

Sở Mộ Vân không phục, hắn cảm thấy mình cần phải nỗ lực thêm.

Vì vậy ngay khi Mạc Cửu Thiều chuẩn bị rời đi, hắn duỗi tay kéo lấy áo y.

Mạc Cửu Thiều nghiêng người, thần thái nhẹ nhàng, giọng nói làm người đắm chìm trong gió xuân:Làm sao vậy?

Sở Mộ Vân cúi đầu, cắn nhẹ môi, gian nan gọi nhẹ:Phụ thân...

Ân. Mạc Cửu Thiều nghiêm túc nhìn hắn:Có chuyện gì?

Sở Mộ Vân do dự nửa ngày, ngón tay vì dùng sức lôi kéo ống tay áo mà trở nên trắng bệch.

Nhưng hắn vẫn không lùi bước, nỗ lực tiếp tục nói:

"Có thể... Có thể ở lại với con không?"

Hắn nói xong, như mất hết dũng khí mà cúi đầu, mi mắt rũ xuống khẽ run rẩy như cánh chuồn chuồn thấm mưa, phe phẩy rồi lại thẳng cánh bay lượn.

Đáy mắt Mạc Cửu Thiều hiện lên ý vị thâm trường.

Nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ ôn nhu, y cầm tay Sở Mộ Vân, thấp giọng mang theo chút lơ đãng nói:

"Lớn vậy còn sợ ngủ một mình?"

Sở Mộ Vân vì y đụng chạm mà run rẩy, giọng điệu có chút thẹn thùng:

"Không phải, chỉ là... chỉ là..."

Mạc Cửu Thiều tiếp lời của hắn:

"Là muốn trò chuyện cùng ta sao?"

Sở Mộ Vân giống như bắt được rơm cứu mạng, vội vàng nói:

"Đúng vậy! Phụ thân gần đây bận rộn, Vân nhi đã... đã lâu không nói chuyện với người."

Mạc Cửu Thiều từ trước đến nay đều sủng hắn ở đầu quả tim, y than nhẹ đáp:

"Được rồi, đêm nay ta ở lại với con."

Đôi mắt Sở Mộ Vân tràn đầy kinh hỉ, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân.

Gò má vì hưng phấn mà phiếm hồng:

"Con... Con gọi người lấy thêm chăn gối."

Mạc Cửu Thiều nói:

"Không cần phiền toái như vậy, một cái chăn là đủ rồi."

Nghe y nói vậy, gò má Sở Mộ Vân càng thêm đỏ ửng:

"Vân nhi sợ mạo phạm đến phụ thân."

Đứa nhỏ ngốc. Mạc Cửu Thiều sờ mái tóc đen nhánh của hắn, chậm rãi nói:

"Lúc ngươi vừa mới đến không phải đều là ta dỗ ngươi ngủ sao? Giờ lại ngượng ngùng như vậy?"

Thiếu niên trước mặt y vừa khẩn trương vừa hưng phấn khiến cho bộ dáng càng thêm câu nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!