"Không sao, rất thoải mái."
Những lời này của thiếu niên thật sự có chút không bình thường.
Mạc Cửu Thiều hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại hiểu rõ.
Kỳ thật chỉ cần biết tính cách của Đố kỵ thì có thể dễ dàng lý giải mọi chuyện là như thế nào.
Y mỉm cười, dịu dàng nói:
"Thật là đứa trẻ ngoan."
Tiểu thú nhân nghe y khích lệ nhưng lại không thể nào vui vẻ.
Hắn quay lại nhìn Yến Trầm, đôi mắt sạch sẽ có chút chờ mong cùng bất an.
Hắn dường như không biết mình muốn nghe thấy điều gì.
"Đế tôn Đố kỵ mặt không biểu tình lúc này mới cong khóe môi, nhưng độ cong không hề có chút ấm áp mà chỉ tràn đầy châm chọc:"Nếu thoải mái thì các ngươi cứ tiếp tục.
"
Tiểu thú nhân bỗng nhiên mở to mắt.
Yến Trầm đến gần, bàn tay vỗ lên cổ hắn, hơi thở phảng phất phả lên gò má, giống như muốn hôn môi.
Nhưng trước sau vẫn cách một khoảng không xa không gần.
Giống như lồng hai trái tim vào nhau, trước sau vẫn không thể đến gần.
Giọng nói của tiểu thú nhân run rẩy, cơ hồ là nhẹ giọng cầu xin:Thúc thúc...
Con ngươi Yến Trầm vẫn như đêm lạnh đầu đông, thấm cảm lạnh ý, cái lạnh không khiến người bị thương nhưng đủ làm người run bần bật:
"Cố gắng biểu hiện, đế tôn Ngạo mạn sẽ thích ngươi."
Nói xong, y không chút lưu luyến rời đi.
Tiểu thú nhân muốn giữ y lại nhưng lại không dám nói thêm câu nào nữa.
Hắn suy sụp ngã ngồi, giống như trời sập, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tuyệt vọng.
Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm hắn, thấy biểu tình này trái tim y đột nhiên co lại một chút.
Thật sự quá giống, khuôn mặt giống nhau làm ra biểu tình này....
Đánh thức toang bộ hồi ức của y.
Mạc Cửu Thiều hơi rũ mi, chậm rãi hỏi:
"Vì sao ngươi lại thích Yến Trầm?"
Tiểu thú nhân nhìn thẳng tắp về phía trước, thất thần nói:Vì y nuôi lớn ta.
Đôi mắt Mạc Cửu Thiều hơi lóe lên.
Tiểu thú nhân nhẹ giọng nói:"Ta biết sinh mệnh ta rất ngắn ngủi.
Từ khi sinh ra đến bây giờ mới hai năm, nếu là con người thì vẫn còn là trẻ nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!