Linh:
"Đây là muốn đánh sao?"
Sở Mộ Vân:
"Lười biếng đánh không lại Phẫn nộ."
Linh:
"Có người đánh thắng được tên cuồng chiến này sao?"
Sở Mộ Vân nghiêm túc suy nghĩ:
"Tham ăn rất có hi vọng."
Linh:
"Lại nói, vì sao Phẫn nộ không đi tìm tham ăn...".
Nói được một nửa thì nó đột nhiên dừng lại.
Sở Mộ Vân:Ha ha
Linh:
"Được rồi, là do ta ngốc."
Sở Mộ Vân:
"Không sao, ta thích vẻ đơn thuần của ngươi."
Linh:... Đây là đang khích lệ sao? Nghe không giống lắm QAQ!
Phẫn nộ lúc này đột nhiên thay đổi quyết định khiến người ta tức điên.
Nhưng đối với loại trình độ khiêu khích này, bình thường Lười biếng sẽ mặc kệ.
Thân là kẻ vô tâm, đừng nói là chuyện nhỏ như thế này, thậm chí dù trời sập y cũng không chớp mắt.
Nhưng lúc này...
Chuyện khác thường đã xảy ra.
Lười biếng:
"Đan dược hạ cảnh giới, ta có thể luyện cho ngươi một lò."
Phẫn nộ hơi nâng mắt.
Đan dược này đối với Phẫn nộ quả thật càng nhiều càng tốt.
Vì tu vi của Phẫn nộ tăng lên rất nhanh, gã chỉ mới đánh hai ba trận đã khôi phục cảnh giới thần, đến lúc đó gã lại trở thành Độc Cô Cầu Bại.
Nhưng nếu có một lò đan dược, ân, gã có thể chơi được ngàn năm....
Mà ngàn năm sau, sinh chi bảo hộ của Ngạo mạn cũng biến mất, gã có thể tiếp tục tìm y chơi.
Chỉ tưởng tượng như vậy cũng khiến gã động tâm vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!