Đóa Đóa?
Thân là một ảnh đế nhưng khi nghe thấy cái tên này, Sở Mộ Vân tí nữa phát điên, sức sát thương thật sự là rất lớn.
Cũng may 0,01 giây thất thần cũng không ảnh hưởng cái gì.
Sở Mộ Vân lộ vẻ đầy chán ghét:Ta không phải!
Hắn còn chưa dứt lời, đế tôn Phẫn nộ đã bổ sung thêm một câu:
"Nhưng nhũ danh của ngươi là Đóa Đóa."
Thiếu niên nửa người nửa thú chán nản.
Tâm trạng của Lăng Huyền có vẻ không tệ.
Gã đến gần tiểu thú, sờ đôi tai lông xù của hắn.
Sở Mộ Vân lập tức lui về phía sau.
Lăng Huyền cũng không thèm để ý, đánh giá hắn nửa ngày, sau đó nhếch môi cười tà khí mười phần:
"Như thế nào? Ghét ta?"
Sở Mộ Vân:Phải!
Lăng Huyền:
"Bởi vì chuyện của ngươi lúc bé?"
Linh:
"⊙o⊙, Không ngờ Phẫn nộ tự mình hiểu được."
Sở Mộ Vân:.... Lưng đeo một hệ thống xuẩn manh đi diễn kịch, quả thật là một khiêu chiến lớn.
Thiếu niên:
"Ngươi ngược đãi ta, muốn hại chết ta, làm ta...."
Đúng vậy Lăng Huyền trực tiếp ngắt lời lên án của hắn:
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Sở Mộ Vân bị gã chọc giận:
"Ta sẽ không theo ngươi. Ta muốn cùng Yến Trầm thúc thúc ở bên nhau."
Đôi mắt đỏ của Lăng Huyền tràn đầy hứng thú:Còn muốn gì nữa?
Sở Mộ Vân đương nhiên biết gã muốn nghe gì, nhưng cốt truyện muốn phát triển thì cần có yêu cầu.
Mà yêu cầu lại là giá trị tức giận, nhưng lại không thể tức giận.
Nếu bây giờ tung ra át chủ bài chắc chắn sẽ lộ ra sự bất thường.
Tiểu thú hơi giật mình, giống như đang tự hỏi.
Lăng Huyền cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!