Chương 20: Nhận Thân

Nghe vậy, Ngạo mạn hơi giật mình.

Mười năm trước, Sở gia diệt môn.

Trong biển lửa, y phát hiện một thiếu niên đầy chật vật.

Y đem hắn về Thiên Loan Phong, dốc lòng nuôi dưỡng suốt mười năm vì cái gì?

Người quen Mạc Cửu Thiều sẽ biết.

Y chỉ đơn giản thích nuôi dưỡng, đắp nặn chúng thành thứ xinh đẹp, giống như người thích trồng hoa vậy.

Mà y lại thích nuôi dưỡng người.

Bởi vì hoa không có linh hồn, không thể mang đến hứng thú cho y.

Mà cái y chờ đợi là khoái cảm được phá hủy.

Thứ gì càng hoàn mỹ khi phá hủy lại càng trở nên diễm lệ.

Càng sạch sẽ đến khi nhiễm bẩn càng trở nên kinh diễm.

Không thể nghi ngờ rằng thanh niên trong lồng ngực mang đến mỹ vị mê người cho y, nhưng...

Y chưa muốn phá hủy hắn sớm như vậy.

Đế tôn Ngạo mạn rũ mắt, dịu dàng hôn xuống trán hắn, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Con không thể báo thù được, thì để ta thay con được không?"

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt ẩn nước, nhưng lại quật cường không để chúng chảy xuống:

"Phụ thân, người có thể nói cho con biết, rốt cuộc là ai..."

Sở gia bị diệt môn là cây châm ghim trong lòng Sở Mộ Vân, chỉ cần nói đến liền xuyên qua tâm cốt.

Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài:

"Ta không muốn nói là vì sợ con còn trẻ dễ xúc động."

Rốt cuộc là ai?! Sở Mộ Vân nắm chặt lấy quần áo của y, khớp tay nhô lên trắng bệch.

Hắn dù kiệt sức nhưng vì hận ý đè ép mà không cam lòng nói:

"Ta không thể tu luyện được nữa, ta không thể luyện đến thức thứ chín của Thiên Nguyệt... Phụ thân, nói cho ta biết, cầu xin người nói cho ta biết!"

Dáng vẻ nhẫn nhịn của thanh niên càng khiến người ta thương tiếc.

Mạc Cửu Thiều an ủi hôn hắn:

"Ta sẽ nói cho con, nhưng con phải nghe theo lời ta, được không?"

Được! Sở Mộ Vân không nháy mắt nhìn y.

Là 'Phẫn nộ ' làm.

Sở Mộ Vân nghe thấy tên này liền ngẩn người ra, sắc mặt trắng bệch.

Đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!