Yến Trầm nói được làm được.
Ngày hôm sau, y thành công làm Mạc Cửu Thiều rời đi.
Sở Mộ Vân mặc kệ họ đi đâu.
Nhưng hắn biết Yến Trầm sẽ tranh thủ cho hắn đủ thời gian.
Dù sao Đố kỵ cũng bị gợi lên biến thái, làm sao thất bại được.
Mạc Cửu Thiều vừa đi, Sở Mộ Vân bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Điều may mắn là giả thiết này được hắn viết rất tỉ mỉ.
Cách áp chế sí hỏa được hắn suy trước tính sau đầy cẩn thận.
Dù chính văn không được viết nhiều lắm nhưng logic lại không sơ hở.
Giả thiết này khi Tiểu Trương đọc qua cũng phải thốt lên rằng:
"Sở ca, anh từ Ma giới xuyên qua phải không?"
Tuy rằng hơi khoa trương, nhưng lại càng chứng tỏ giả thiết này hợp lý, chặt chẽ như thế nào.
Lúc này Sở Mộ Vân dùng nó, hiệu quả còn hơn Mạc Cửu Thiều.
Đương nhiên, tu vi hắn thấp hơn y nhiều.
May là việc áp chế sí hỏa không yêu cầu tu vi phải cao.
Quan trọng là phải dùng đến ma hồn để trấn áp nó.
Chuẩn bị công tác thu phục đầy đủ, Sở Mộ Vân liền điều dưỡng cơ thể Yến Quân Khanh một chút.
Vào buổi tối ngày thứ tư, lúc trăng lên giữa trời, trận sóng nhiệt cuồng bạo đột nhiên bùng nổ.
Sở Mộ Vân căn bản không ngủ, hắn xoay người xuống giường, chạy đến chỗ Yến Quân Khanh.
Càng đến gần nhiệt khí càng trở nên mãnh liệt.
Vừa mới vào phòng, cho dù Sở Mộ Vân mang theo hạt châu kị lửa nhưng vẫn bị thiêu đến đau đớn.
Khung cảnh trước mắt càng trở nên vặn vẹo trước cái nóng hừng hực.
Yến Quân Khanh bị thiêu đốt đến thần trí mơ hồ.
Cả người cậu bốc lên ngọn lửa đỏ chói mắt, đôi mắt đen biến thành màu u lam.
Sở Mộ Vân vừa xuất hiện, cậu cũng cảm nhận được.
Tia lý trí cuối cùng còn lại khiến cậu khó khăn mở miệng:
"Vân ca, đừng lo lắng cho đệ, mau... đi đi..."
Nghe vậy, trong lòng Sở Mộ Vân tràn đầy sự ấm áp:
Đúng là đứa trẻ ngoan, bị thương còn lo lắng cho người khác.
Thời gian không thể chậm trễ thêm, Sở Mộ Vân nhanh chóng khởi động pháp trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!