Sở Mộ Vân biết tên này lại hưng phấn.
Nhưng không sao, y càng hưng phấn, hắn càng dễ tính kế.
Yến Trầm ngồi trên bảo tọa ngọc thạch to lớn, trường bào trải dài trên mặt đất.
Bàn tay trắng nõn đặt trên tay vịn.
Y hơi nhướng mày, dáng vẻ tà khí lại ngả ngớn:
"Bốn năm không gặp, Vân nhi đã lớn như vậy rồi."
Sở Mộ Vân hơi khẩn trương, cúi đầu xuống, giọng nói cứng đờ:
"Ta muốn nhờ ngươi một việc."
Vừa nói đã vào thẳng vấn đề.
Quả nhiên, Yến Trầm tràn đầy hứng thú.
Y đứng dậy, đi xuống cầu thang đến bên Sở Mộ Vân.
Đánh giá từ trên cao xuống sẽ mang cảm giác cưỡng bách áp bức cho người khác.
Kỹ xảo này Sở Mộ Vân hiểu rất rõ, vì vậy hắn thuần thục giả vờ mất tự nhiên.
Tầm mắt Yến Trầm dừng trên góc nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, đôi môi lạnh lẽo dán lên vành tai hắn, giọng nói lưu luyến nhưng cũng đầy hàn ý:
"Sư huynh không làm được sao?"
Sở Mộ Vân đột nhiên cứng người, cơ thể theo bản năng muốn né tránh y, nhưng vì đang có việc cần nhờ mà cố gắng không động đậy.
Linh:
"Quá đỉnh! Kỹ thuật diễn xuất của ngươi như nhập luôn vào linh hồn."
Sở Mộ Vân:
"Đâu có, kỹ thuật của ta chỉ đứng thứ ba thế giới thôi."
Linh khiếp sợ:Khiêm tốn quá!
Sở Mộ Vân:
"Người đứng đầu bị tai nạn xe cộ, người thứ hai thì liệt nửa người."
Linh:...
Thấy Sở Mộ Vân như vậy, Yến Trầm đương nhiên rất thỏa mãn.
Khóe miệng y khẽ nhếch, hơi thở phả lên cổ hắn, hưởng thụ vẻ nhẫn nhịn ấy.
Sở Mộ Vân cuối cùng không nhịn được, hắn lùi lại, giọng nói không che giấu được sự chán ghét:
"Ba ngày sau, có thể giúp ta dẫn phụ thân rời khỏi Thiên Loan Phong không?"
Vì không muốn y lại gần, Sở Mộ Vân nhanh chóng nói yêu cầu của mình.
Yến Trầm không tò mò hắn muốn làm gì, y chỉ muốn đùa Sở Mộ Vân thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!