Sau khi dùng xong bữa, Sở Mộ Vân trở về tẩm điện của mình, giọng Linh đột nhiên vang lên:
"Một góc trên đầu Mạc Cửu Thiều đã sáng."
Sở Mộ Vân hơi giật mình.
Linh vui vẻ:
"Tối qua ngươi bị thượng cũng không phải vô ích."
Sở Mộ Vân nghẹn lời.
Linh:
"Có câu ' làm nhiều sẽ yêu'. Ta cảm thấy nếu ngươi cứ cố gắng...."
Sở Mộ Vân:
"Trẻ con không được đọc sách vớ vẩn."
Linh:...
Sở Mộ Vân bổ sung thêm một câu:
"Nếu làm nhiều có thể tạo ra tình yêu thì ta sống đến nay không ít người yêu ta."
Linh:....
Ký chủ kinh nghiệm đầy mình tuyên bố thì không thể nào phản bác.
Ngoài miệng thì đùa giỡn với Linh nhưng Sở Mộ Vân lại hơi nghi hoặc.
Ngạo mạn động tâm với hắn? Vì sao?
Chưa nói đến tối hôm đó y không làm gì hắn, cho dù gì có làm, Sở Mộ Vân cũng không tin làm tình sẽ khiến tên biến thái này động tâm.
Nếu vậy điều gì khiến y động tâm với hắn?
Sở Mộ Vân vẫn không thấy khác thường ở chỗ nào.
Không thể khống chế mọi chuyện khiến hắn trở nên cảnh giác.
Hắn biết có chuyện gì đã xảy ra trong lúc hắn không hề hay biết.
Sở Mộ Vân khẽ nhíu mày, hỏi:
"Linh, lúc chiều ngươi có cảm giác Mạc Cửu Thiều ở gần đây không?"
Linh:... Không có.
Tuy nói là không thấy, nhưng với tu vi của Mạc Cửu Thiều, nếu y đã cố tình che dấu dù là Linh cũng không thể nào phát hiện ra.
Buổi chiều xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?
Điều gì khiến Mạc Cửu Thiều phải để ý đến?
Sở Mộ Vân hồi tưởng lại nhưng không có manh mối gì.
Cũng may động tâm là chuyện tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!