Hình do Trảm Phong nguyên soái cung cấp (^・ω・^)
Mạnh Hoạch tăng thêm nhân thủ ở ngoài khuê phòng, canh giữ kín kẽ đến nước chảy không lọt, lần này A Đẩu có chạy đằng trời, đành phải khêu cháy chậu lửa, ngã đầu ngủ, thầm nghĩ đêm nay tên Man tử này quá nửa sẽ không trở về.
Nằm ở trên giường, A Đẩu không ngừng nhung nhớ Tử Long Trầm Kích, trằn trọc trở mình, tết năm ngoái thì nói nói cười cười ầm ĩ quanh bếp lò, không ngờ năm nay lại bị Mạnh Hoạch bắt về làm lẻ, trơ trọi lạnh lẽo biết bao nhiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, hoàng thượng liền sầu đoạn trường, lặng lẽ rơi lệ…
Ai ngờ Mạnh Hoạch mới đi chưa được nửa canh giờ đã vội vã trở về, trên mặt lại hằn năm dấu ngón tay đỏ tươi sáng chói.
A Đẩu phụt cười, nói:
"Gì thế, sao trở về rồi? Khó khăn lắm mới trị khỏi bệnh liệt dương, giờ lại tới tiết sớm hả?"
Mạnh Hoạch đen cả mặt, rống:
"Đừng nói nữaaaa_____! Vừa thấy bà nương liền bị dọa cho xìu xuống!"
A Đẩu tức khắc cười ầm lên, ngã xuống giường lăn qua lộn lại, Mạnh Hoạch oán hận nói: Không cho cườiiii!
Mạnh Hoạch bổ nhào lên giường, túm lấy A Đẩu như xách gà con, vờ nắm quyền đánh giả mấy cái, nói:
"Tiểu gia, làm sao giờ!"
A Đẩu cười đến mệt lã, tâm tình phát tiết quá mức, lại ô ô bật khóc lên, Mạnh Hoạch hỏi: Ngươi khóc cái gì!?
A Đẩu nói:
"Nhớ nhà quá. Ngày mai thả ta về đi"
Mạnh Hoạch gật gật đầu, thở dài, ngơ ngác nhìn một góc sơn động, hờ hững không nói gì, lát sau lại quay đầu qua, nhìn chằm chằm A Đẩu không thôi.
Mạnh Hoạch ăn một lượng lớn xuân dược, da thịt toàn thân từ cổ trở xuống, trên ***g ngực trần đều ửng đỏ, hai mắt mờ mịt, có lẽ trong người bị thiêu đốt rất thảm, gương mặt A Đẩu bị chậu than chiếu ửng hồng, chỉ mặc bạc y đoản khố, ngồi ôm gối nói:
"Ta cũng không có cách nào…"
Mạnh Hoạch và A Đẩu nhìn nhau chốc lát, A Đẩu dời ánh mắt xuống, không khỏi đỏ bừng cả mặt, cười nói:
"Uống miếng nước lạnh đi, để giải cái thuốc kia"
Mạnh Hoạch kiên trì nói:
"Uống năm gáo to rồi, trong bụng giờ toàn là nước, óc ách óc ách"
A Đẩu nói:
"Qua đây ngồi chút, tiểu gia giúp ngươi, nói trước, ngươi đừng xằng bậy a"
Thế là hai người ngồi đối diện nhau trên giường, A Đẩu dời chân Mạnh Hoạch qua, ngồi lên một bên đùi của hắn, đưa tay dò xuống dưới háng hắn, không ngừng sáo lộng, vật kia của Mạnh Hoạch to cứng như sắt, lại nóng hổi, A Đẩu vuốt chốc lát, giúp Mạnh Hoạch tiết hỏa một lần, Mạnh Hoạch thở phào một cái, nhưng còn luyến tiếc, bèn muốn đè A Đẩu xuống giường.
A Đẩu uy hiếp:
"Không được! Nói thì phải giữ lời, chỉ có thể dùng tay"
Mạnh Hoạch đành buông tay, nói:
"Tính tình y hệt, đều không phải thứ tốt"
A Đẩu cười quan sát vẻ mặt Mạnh Hoạch, Mạnh Hoạch thè lưỡi ra, đè A Đẩu, liếm liếm lên mặt hắn, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa sơn động, trải giường ngay ngắn rồi ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!