Lại nói Triệu Tử Long bên này thì tìm đến lòng như lửa đốt, còn Lưu A Đẩu lại thong dong nhàn nhã, ở trong căn *** nhiệt tuyền tại Ôn huyện kia mà xxoo, Triệu Vân cầm bức họa của hoàng đế đương triều trong tay hỏi thăm khắp nơi, vừa nghe thành vệ Ôn huyện báo ra tung tích người này, quả thật tức muốn nổ phổi!
Gần cuối năm, thành dân Ôn huyện bận đến sứt đầu mẻ trán, hương khói lượn lờ, nấu nướng chốn chốn, Triệu Vân tìm tới trước cửa *** nhiệt tuyền liền muốn xông vào.
Lúc này A Đẩu đang ngâm đến đỏ mình trong ôn tuyền, thở không ra hơi, một tay bíu trên tảng đá, nhưng lại bị Trầm Kích ôm eo, từ từ kéo về.
"Vẫn chưa xong!"
"Ta…khoan đã!" A Đẩu phát điên nói: "Không thể tiếp tục làm trong nước nữa, lão tử…thở hết nổi rồi!"
Trầm Kích ôm A Đẩu vào trước người, mỉa mai: "Da mịn thịt mềm, bình thường phải tập võ nhiều hơn mới phải, y như đàn bà"
A Đẩu bi thương nói: "Nước này nóng muốn chết, thở không lên!"
Trầm Kích tán thành: "Vừa nóng vừa chặt"
A Đẩu gian nan thở ra một hơi nhiệt khí, cảm giác bị vật kia của Trầm Kích lần nữa đâm vào, trước mắt không ngừng tối đen, chỉ cảm thấy bị húc đến đau cả bụng, mấy lần suýt ngất đi.
Trốn khỏi Trường An một lần rất vất vả, xem ra Kinh Trầm Kích đã hạ quyết tâm bầu bạn với quân cả ngày, sẵn dịp đ*t quân cả ngày luôn, A Đẩu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không làm gì được tên thái úy súc vật này. Trầm Kích rất hưởng thụ mà hầm hừ, một bên dùng lực thúc mạnh, A Đẩu hét to thành tiếng, lát sau bị Trầm Kích ôm chặt, lực độ kia lớn đến nỗi bả vai phát đau.
Trầm Kích hôn hôn bên tai A Đẩu, hết sức thỏa mãn nói: "Ôn huyện vốn là sản nghiệp mà Hiến đế thân phong cho ta…"
A Đẩu dở khóc dở cười nói: "Niên đại gì rồi, hiện tại lão tử mới là hoàng đế"
Trầm Kích gật gật đầu, cười nói: "Ân, nhiệt tuyền trên núi này, ngay cả Điêu Thiền cũng chưa từng tới, năm đó Hầu gia chỉ hưởng dụng một mình, thế nào?" Nói xong lại sờ sờ mặt A Đẩu.
A Đẩu mỏi mệt rã rời, chỉ cảm thấy vật cắm trong cơ thể mình của Trầm Kích cư nhiên lại cứng lên, bèn vội nói: "Ngươi đi…lấy chút gì tới uống, để ta nghỉ lát đã"
Trầm Kích ngẫm nghĩ, rồi rút ra, khom mình giẫm lên tảng đá bên suối, róc rách rời nước, quay người ngồi xuống, nói: "Muốn uống cái gì?" Nói xong một tay đỡ lấy nhục căn chọt chọt mặt A Đẩu.
Mặt A Đẩu trướng đến đỏ bừng, vội gạt hắn ra, nói: "Cút, kêu người ta lấy chút tuyết mới trên mái hiên, chế mật ong vô, lấy chén sứ men xanh đựng rồi mang vào đây"
Trầm Kích ngẫm nghĩ, rồi nói: "Đồ tham ăn" Xong mới cười quay lưng đi.
A Đẩu dựa hai tay lên mỏm đá, ngã đầu ra sau, được nhiệt tuyền khắp hồ kia hun, nhất thời thoải mái vô cùng. Trên bầu trời tiểu tuyết bay bay, vừa rơi xuống mặt nước lập tức tan ra, đưa tay đón nhưng đón không được, A Đẩu thở dài nói: "Phải chi sư phụ cũng tới…"
Quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền bị đào ra! Lời chưa dứt đã nghe thấy giọng nói nam tử trầm hậu ở phía xa quát: "Nhiệt tuyền trên núi vì sao không cho khách vào?!"
"Đó là chỗ chuyên dụng của Ôn hầu…Tướng quân không được xét!" Giọng nói hoảng loạn của hỏa kế trong *** vang lên.
Trầm Kích chân trước vừa đi, Triệu Vân chân sau đã tới, A Đẩu sợ nhảy dựng, suýt nữa té vào trong nước, mặt mày Triệu Vân xanh mét, mặc kệ hỏa kế kia cản trở, nhấc chân rảo bước tiến vào khu vực suối, liếc nhìn suối nước kia, không thấy thiên tử Hán gia như con gà bị lột lông trong dự liệu, trong suối không một bóng người, nhưng ở chỗ sâu lại ùng ục sủi bọt nước.
Điếm gia cười trừ nói: "Tết nhất rồi, Triệu thái phó có muốn…ngâm mình cái cho đã không? Tiểu nhân đây sẽ đi lấy tất cả vật dụng lại…"
Lời chưa dứt, Triệu Vân đã nhảy ùm vào trong nước, *** gia kinh hãi đến nỗi trợn mắt há mồm, con suối nháy mắt nổ tung.
"Hoàng thượng!"
"Oa nha nha, thư ta còn chưa viết, sao sư phụ đã tới đây rồi…Khụ! Khụ!"
Triệu Vân vừa nhảy vào nước, A Đẩu lập tức bị kinh hách, uống liền liền mấy ngụm nước, sặc sụa không ngừng, bộ bạch bào của Triệu Vân ngấm nước, vạt bào nổi bềnh bồng, đưa tay ra bắt, A Đẩu không ngừng trốn chạy.
Thế là hai người chơi trò mèo vờn chuột trong suối, nhỏ thì nhảy loi choi khắp nơi, lớn thì liên tục đưa tay tóm, chất nước trong ôn tuyền vốn trơn trượt, mấy lần khó khăn bắt tới tay, nhưng lại bị A Đẩu lủi ra, Triệu Tử Long cười không được, mà tức cũng chả xong, quát: "Hoàng thượng!"
A Đẩu ngượng ngùng ngừng lại, nói: "Sư phụ nhớ ta phải hông, hôn cái coi?"
Triệu Tử Long nhịn không được, phì cười chốc lát rồi nhíu mày, nói: "Nam Man phản rồi, xin thánh thượng theo vi thần trở về, lần trước Mạnh Hoạch nhập kinh…"
A Đẩu bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái, nói: "Bởi ta nói sao Mạnh Hoạch vẫn an phận như vậy, thì ra nghẹn tới lúc này mới phản a! Sao? Đệ nhất mỹ nam Man hoang, áp trại tướng công của Chúc Dung phu nhân kia dáng dấp thế nào? Hắc hắc, sư phụ, Mạnh Hoạch có đẹp trai bằng ngươi không…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!