Công Nguyên năm 211, Lưu Bị đích thân suất quân dấy binh Hán Trung, chọn tuyến đường Ích Châu.
Đêm trước trận chiến sợ bóng sợ gió, trong thành tuấn mã truyền báo khắp nơi, đuốc sáng rực con đường, một đêm không ngủ, quân nhu dụng phẩm ùn ùn xuất thành, ở ngoại thành, xe chở hàng vận tải lương thực từ bốn phương tám hướng kéo về, tập trung ngoài bình nguyên.
Nơi cổng thành dựng nên một đài tuyên thệ cao vút, ngọn lửa trong bồn dầu chiếu đỏ rực nửa màn trời đêm.
Lưu Thiện cõng Khương Duy, hai đứa thiếu niên lang xuyên qua con phố dài trở về chỗ ở của Triệu Vân. Không biết Triệu Vân đã đi đâu, có lẽ thời gian này bất luận là ở lại thủ hay tùy quân cũng đều phải bận bịu chuẩn bị đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh để ý tới bọn họ nữa.
A Đẩu đẩy cửa vào nhà, quay lưng, để Khương Duy ngồi lên tháp, nhìn đầu gối sưng đỏ của Khương Duy, Khương Duy hỏi: "Ngươi đói bụng chưa? Sư phụ không ở nhà, cơm tối vẫn chưa nấu"
A Đẩu nhún nhún vai, xoay người đi múc chậu nước, ngồi xổm trên mặt đất giúp Khương Duy rửa chân, nước trong giội lên đầu gối, cảm giác lạnh buốt thấm vào xương cốt, Khương Duy thở phào.
A Đẩu rửa chân cho hắn xong, chợt nổi tính trẻ con, nhéo mạnh mắt cá chân Khương Duy, chỗ đó vốn có một huyệt vị, Khương Duy chịu đau không nổi, thất thanh nói: "Ngừng!" Đoạn ra sức giãy dụa, làm tóe nước lên khắp người A Đẩu, lập tức hai người xoay tới xoay lui, cười giỡn ầm ĩ, A Đẩu nghiêm giọng nói: "Ta đi mua thức ăn, sư phụ có để tiền lại không?"
Ra gian ngoài, nghe Khương Duy ở gian trong nói vọng ra: "Trong ngăn kéo nhỏ ở cái bàn màu đỏ ấy"
A Đẩu tiện tay kéo hộc gỗ, thấy trong hộc chỉ có một đồng tiền đồng nằm trơ trọi, bèn quăng bộp hộc tủ lên, khom eo kéo tay nắm phía dưới, hỏi: "Ngăn thứ mấy?" Đồng thời mở tới mở lui mấy cái ngăn như đang kéo ống bể*, ở ngăn cuối cùng chỉ có một khối chặn giấy bằng cẩm thạch, đè một tờ giấy Tuyên mỏng. [*Một đồ dùng để thổi hơi vào một lò nung kim khí cho tan ra, xem hình minh họa bên dưới]
Gian trong đáp: "Ở ngay ngăn đầu tiên, mấy ngăn khác không có. Đừng lục bậy đồ của sư phụ, bằng không chờ người trở về coi chừng da ngươi…"
A Đẩu cười mở tờ giấy Tuyên ra, trên giấy dùng mực nước vẽ bóng lưng của một nữ nhân, nét mực đậm mờ mịt khiến trang giấy tràn ngập hơi thở mùa đông, nữ tử nọ mặc một bộ y phục trắng thuần, bào đái kéo dài chấm đất, hòa làm một sắc cùng bạch tuyết phủ kín, một nhành mai vấn suối tóc dài mượt, khí thế tao nhã xuất trần hoàn toàn hiển lộ.
"Họa công không tồi" A Đẩu nói: "Lão bà hay tình nhân của sư phụ vậy?"
Khương Duy cười nói: "Không biết, lần trước ta nhìn lén, thế là ăn mười gậy"
A Đẩu bĩu môi: "Nói không chừng quay mặt lại chính là mắt lé á!" Khương Duy cười ầm ĩ một trận, A Đẩu lấy luôn miếng tiền đồng Triệu Vân cất trong hộc tủ, đâm ra khó chịu, nhỏ giọng nói: "Tiền dành dụm của sư phụ chỉ có nhiêu đây thôi sao, thật không biết quản lý tài sản…"
A Đẩu đem toàn bộ tài sản của Triệu Vân – một miếng tiền đồng lớn – ném lên ném xuống trong tay, ra cửa quẹo phải, mua hai cái bánh nướng, trong chiếc bánh được bẻ ra làm hai có kẹp hồng du tịnh nhục*, kế bên hàng bánh nướng có dưa chua, để người mua dùng chung với bánh. A Đẩu dùng giấy dầu gói bánh nướng lại, rồi lấy cái bát to đựng dưa chua, túm vạt áo, không nói hai lời xúc nửa bát. [*thịt sấy xào với đậu khô, tỏi và các gia vị khác]
"Sao?" A Đẩu thấy lão bản hàng bánh nướng và mấy tên khách hàng đồng loạt nhìn mình, bèn không chút khách khí trừng lại, trong lòng ấm ức, nói: "Dưa chua đáng mấy đồng, lão tử là thái tử gia thành Kinh Châu đấy!"
"…"
Nương theo ánh lửa đêm mờ ảo, khách hàng và lão bản rốt cuộc nhận ra, cái đứa giành nửa bát dưa chua, nghênh ngang rời đi kia chính là con trai độc nhất của Kinh Châu Mục…Lập tức rầm rầm té xỉu nguyên hàng.
Tối đến Khương Duy và A Đẩu ăn một miếng bánh nướng, hai ba miếng dưa chua, ăn đến khi cổ họng mặn chát, khát nước vô cùng, ai nấy tự đi rót hai bầu nước. A Đẩu cũng không quay về Châu Mục phủ mà nằm ngủ ngay bên cạnh Khương Duy. Quỳ cả ngày, đều mệt mỏi rã rời, A Đẩu kéo cánh tay Khương Duy qua, gối phía dưới, ôm nhau nhập mộng.
Trong mơ, bức tranh thủy mặc vẽ bóng lưng nữ tử kia mông lung, A Đẩu cảm thấy quan hệ giữa mình và nàng cực thân cận, song chung quy chính giữa vẫn còn cách một tầng, như bị bao phủ bởi một lớp lụa mỏng, muốn đưa tay sờ, nhưng sờ không tới.
"Nàng là ai? Sao thấy thân thiết quá?"
A Đẩu lại nhìn thấy bức họa kia, nhưng đã là buổi sáng của nửa tháng sau, ở trong phòng Tôn Thượng Hương. Kỹ xảo vẩy mực gần như giống hệt nhau, bức họa kia viền vàng, treo trên một góc tường rất không bắt mắt.
Tôn Thượng Hương còn chưa rời giường, thị nữ đậy kín miệng một hũ mật ong, đặt trên bàn, đây là mật mà lúc sáng sớm tiểu chủ công tới yêu cầu, muốn mang về cho Khương Duy làm nước mật uống.
"Thư?" A Đẩu liếc nhìn trên bàn, một phong thư bằng gấm xanh mỏng lẳng lặng nằm đó.
Thị tỳ nhỏ giọng nói: "Thư nhà Giang Đông đưa tới"
A Đẩu gật gật đầu, thấy trong mắt thị nữ kia có chút sợ sệt, bèn không hỏi nữa, quay đầu ngắm nhìn bức họa kia, hắn cũng chẳng vội trở về. Lát sau Tôn Thượng Hương rửa mặt xong, ngáp một cái, dịu dàng ngồi bên bàn, biếng nhác mỉm cười: "A Đẩu nhớ mẹ sao? Tháng này thư nhà tới sớm những mười ngày?"
A Đẩu chỉ nghĩ "Mẹ" là Tôn Thượng Hương tự xưng, bèn quay đầu qua cười nói: "Nhớ món ngon ở chỗ di nương nên tới nè"
Tôn Thượng Hương sẳng giọng: "Đừng đứng dưới bức họa của mẹ ngươi nữa, không thôi chút lại đỏ mắt"
A Đẩu thất thanh nói: "Cái gì? Nàng là mẹ ruột của con sao? Là Cam phu nhân?"
Tôn Thượng Hương giật mình tại chỗ, A Đẩu lập tức cảm thấy câu hỏi này cực kì không ổn, vội cười lấp liếm: "Không không, ý con là, con quên mất tiêu dáng dấp mẹ ra sao rồi. Mới sáng sớm thức dậy đầu óc chưa tỉnh táo…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!