Lúc vào Thục doanh Tào Chân không mặc khôi giáp, chỉ vận một bộ võ sĩ bào đen sẫm.
Hồi mới gặp lần đầu ở Lạc Dương, khi đó ánh đèn mờ ảo, lòng A Đẩu lại vương vấn an nguy của Lữ Bố nên chưa kịp ngắm nhìn tỉ mỉ. Nay định thần nhìn lại Tào Chân, thực đúng là phong độ bất phàm, tay áo võ sĩ phục của y bó chặt, trên vạt bào kết một dãy nút được bện bằng thừng vàng nhạt cài kín tới cổ.
Mắt tựa đầm sâu, mày như mực đậm, bảo dưỡng rất gọn gàng, khá khen cho bộ dáng ngọc thụ lâm phong, quý tộc ngời ngời. Đúng là một khối mỹ ngọc không tỳ vết.
Tào Chân uống trà xong, chân thành nói: "Công Tự, thơ ngươi làm hay lắm, bình sinh ta từng chứng kiến, ngoại trừ vương huynh Tử Kiến thì chỉ có mình ngươi, dù là hoàng huynh cũng không tài hoa tứ dật như ngươi. Đây là nói thật, Tử Đan thành tâm khâm phục tài hoa của ngươi"
A Đẩu khiêm tốn nói: "Người tài trong thiên hạ y như cục đá vậy, ta tám đấu thì Tử Kiến được một đấu; đấu còn lại thiên hạ chia nhau…"
Tào Chân phun phèo ngụm trà ra ngoài.
Vẻ mặt đó của Tào Chân thật không biết là đang muốn khóc hay muốn cười, A Đẩu cười dài nhìn Tào Tử Đan, giống như việc chòng ghẹo y là một thú vui to lớn, qua tiếp một lúc nữa lại duỗi dài cái mỏ bạch tuột kêu chụt chụt nói: "Ngu phu, tiễn biệt thắng tân hôn, hôn môi nào?"
Cả nửa ngày sau Tào Chân mới bình tĩnh lại, bảo: "Công Tự, trả ngọc bội cho ta đi, vật đó cực trọng yếu, quan hệ tới tính mạng của rất nhiều người"
A Đẩu chỉ cười không đáp, trong đầu lại nghĩ ngợi mưu ma chước quỷ, định tiếp tục chỉnh y, Tào Chân nghiêm túc nói tiếp: "Mai sau ngươi và ta lưỡng quân giao chiến, nếu ngươi võ vận kém may bại trận, vi huynh sẽ lấy toàn gia ra cam đoan tính mạng cho ngươi, bảo vệ ngươi chu toàn"
A Đẩu mỉa mai: "Sao ngươi biết chắc ta sẽ thua? Cuộc mua bán này không có lời, lỡ ta thắng thì sao? Vậy chẳng phải trả không ngươi à, đi đi, đánh rồi nói sau, ngươi bắt được ta thì ta sẽ trả ngọc bội cho ngươi, tới lúc đó ngươi hẳn thực hiện hứa hẹn…"
Cái điều kiện này phản logic hết sức, Tào Chân chỉ cảm thấy lời A Đẩu hoang đường vô cùng, nhưng lại nghĩ không ra hoang đường ở chỗ nào, lát sau thở dài nói: "Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, không đợi được đến ngày đó"
A Đẩu nghe lời này giống như có điềm chẳng lành, đang định hỏi thì Tào Chân lại nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào thì mới chịu trả cổ ngọc Lang Hoàn cho ta?"
Tào Chân nói: "Nhà ta tuy giàu có, nhưng mấy năm nay cũng đã bị ta tặng tặng thưởng thưởng cả rồi, gần như lụn bại luôn, chỉ còn lại cái xác rỗng, ngươi là vương Ích Châu, thân là hào phú một phương, phỏng chừng chẳng thèm liếc mắt tới chút tiền tài le que kia của Tử Đan đâu"
A Đẩu chợt nghĩ ra một ý, kích động nói: "Lấy thân báo đáp! Ngu phu!"
Tào Chân hơi trầm ngâm, liền hiểu ý hắn, nghiêm mặt đáp: "Muốn ta quy hàng, được, đợi sau này ta giết quốc tặc xong, nếu chưa bại trận bỏ mạng thì sẽ bó tay chịu trói, để người ta trói ta lại đưa tới trướng ngươi, muốn chém muốn giết tùy thích"
"Nhưng nếu kêu Tử Đan hiệp trợ Thục quân, quay đầu lại giết tướng sĩ Đại Ngụy ta thì tuyệt đối không thể. Ngươi có thể giết ta giam ta, nhưng vô pháp sai ta chinh chiến Đại Ngụy cho ngươi"
Nói xong, Tào Chân trầm giọng bảo: "Đây là điều cuối cùng ta có thể đáp ứng ngươi, Công Tự. Nếu ngươi nổi hứng…long dương…long dương…"
Tào Chân giống như chịu phải sỉ nhục cực đại, nhìn chung trà, nói: "Cũng có thể đem ta…Ừm, Tử Đan…trước kia có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngông cuồng định hôn ước với ngươi, thật đúng là trèo cao, dù sao nam tử cũng không thể thành thân được…Nếu có chỗ nào đắc tội, mong rằng hiền đệ…rộng lòng tha thứ"
Đã nói tới mức này rồi, A Đẩu cũng đùa giỡn không nổi nữa, nhưng cứ cảm giác rằng nếu đưa ngọc bội cho Tào Chân thì Tào Chân sẽ giống như đi tìm chết vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định thứ đồ chơi này có thể trả, nhưng không trả vội, bèn lần lựa nói: "Chớ có đùa, chọc ngươi chơi thôi, miếng ngọc kia bị ta đặt ở Thành Đô, vài ngày nữa…"
Tào Chân cười cười, tiện tay chỉ vào bên hông A Đẩu.
"…"
Xưa nay A Đẩu không hay đeo trang sức, thấy miếng ngọc bội này xinh xắn, bèn thắt ở bên hông, rồi dùng thượng y phủ lên, chỉ để lộ sợi tua, ai ngờ nhãn lực Tào Chân lại lợi hại như vậy, thấy sợi tua kia lập tức nhận ra ngay bảo vật gia truyền của mình.
A Đẩu đành phải cởi xuống giao cho Tào Chân, Tào Chân như được đại xá nhận lấy, cẩn thận nhét vào trong ngực.
Cuối cùng A Đẩu nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc cổ ngọc Lang Hoàn dùng để làm gì?"
Tào Chân đáp: "Thật không giấu gì ngươi, vật này chính là mảnh vỡ của cổ khí "Không Động ấn", tương truyền Không Động ấn bị khuyết mất một góc, mảnh vỡ lưu lạc thế gian, được Tần gia ta tìm thấy, bèn thỉnh cao nhân xảo tượng chạm trổ thành ngọc bội"
A Đẩu hiếu kỳ hỏi: "Ngươi họ Tần hả? A, ta nhớ ra rồi, lần trước ngươi còn đặt cho ta một cái tên nữa, kêu là Tần gì gì đó…"
Tào Chân đỏ mặt, nói: "Là ta có mắt như mù, đừng nhắc tới chuyện đó nữa, ta vốn là nghĩa tử của Mạnh Đức"
A Đẩu gật gật đầu, Tào Chân lại nói: "Trước khi nghĩa phụ tạ thế đã lệnh ta khuyên nhủ triều đình, đề phòng gian tà dâm ô kim điện, thân bội gia truyền trừ tà Lang Hoàn của Tử Đan trên có thể trách quân, dưới có thể diệt thần, khi tiên đế…tiên phụ còn tại vị, lão đạo Tả Từ kia đã mơ ước quốc chính từ rất lâu"
A Đẩu hít vào một hơi, nói: "Ngươi…ngươi muốn đuổi Tả Từ đi?"
Tào Chân thản nhiên nói: "Không phải đuổi, mà là tru sát, người tu đạo chẳng biết có thể sống tới mấy năm, nếu muốn ngóc đầu trở lại thì khó bề phòng bị, cần phải diệt cỏ tận gốc"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!