Chương 45: Thiên ngoại phi kiếm

"Ưm, a! Đau quá!"

"Chịu đựng, lát nữa sẽ hết đau"

"Nhẹ chút, đừng có vụng tay vụng chân vậy chứ…"

"Ô, chảy nước ra luôn rồi, ngươi nhìn không thấy đâu, để ta xoay gương qua chút…"

"Đừng, có gì đẹp mắt chứ…Ngươi cứ làm đi"

A Đẩu vặn sáng ngọn đèn dầu, cẩn thận thoa thuốc lên lưng Khương Duy, lại nói: "Bá Ước, thật xin lỗi. Lúc ngươi bị đánh…ta cũng muốn khóc, nhưng nghẹn thật lâu cũng khóc không ra, hại ngươi chịu oan bốn mươi côn…"

Khương Duy cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, rõ ràng là ta không tuân quân lệnh, sao cuối cùng lại giống như ngươi mới là người phạm lỗi vậy"

A Đẩu thở dài.

Khương Duy nói: "Tính tình của sư phụ tốt như vậy mà có thể xảy ra đại sự trời sập gì chứ, đau! Nhẹ chút!"

A Đẩu lẩm bẩm: "Đúng là cảm giác như trời sập rồi…Sư phụ không cần ta nữa…"

Khương Duy cười cười, không đáp, lát sau lại nói: "Nếu tiểu gia chết thì ngươi có khóc lóc giống hôm nay không?"

A Đẩu nói: "Nói cái gì vậy, ngươi mà chết, ta sẽ…ừm, ta sẽ đào cho ngươi một cái hố ở trên sườn núi ngoài Thành Đô – chỗ chôn cha ta, sau này ta chôn kế bên, rảnh rỗi có thể tán gẫu chơi cũng được"

Khương Duy giống như hết sức hài lòng với đáp án này, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Lỡ trời sập, tiểu gia sẽ chống đỡ cho ngươi, cùng lắm thì hai ta bị đè chết chung…"

A Đẩu cười không ngừng, nói: "Tiểu gia ngươi lợi hại lắm, giả trư ăn cọp, có thể đánh bại Tư Mã Ý, được rồi, trở về nằm sấp ngủ đi, đừng lộn xộn a"

A Đẩu chỉnh lý ngay ngắn thượng y lại cho Khương Duy, thấy hắn tuy vẫn còn dáng dấp thiếu niên, nhưng lưng vai đã loáng thoáng có chút bắp thịt, cổ, lồng ngực sạch gọn, tràn đầy khí tức nam tử thanh niên mạnh mẽ.

Khương Duy hơi đỏ mặt, mặc y phục xong, sờ sờ đầu A Đẩu, cười nói: "Đi nha, nhớ nghĩ tới ta a"

A Đẩu "ừm" một tiếng, dõi mắt nhìn Khương Duy đi tới cửa phòng, Khương Duy lại quay đầu cười nói: "Sau này tuyệt đối phải nhớ ta mỗi ngày a!"

A Đẩu mỉa mai: "Cút cút cút! Lắm lời quá, ngủ sớm chút, đừng để vết thương dính nước"

Lúc này Khương Duy mới cười rời đi, nhưng không quay về phòng mà đi tới chỗ của Triệu Vân.

Triệu Vân đã uống rượu, hai mắt ửng đỏ, nhưng không nghỉ ngơi mà đang xem một tấm địa đồ trên bàn, thấy Khương Duy tới, nói: "Ngày mai ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, Tư Mã Ý không dễ đối phó"

Khương Duy thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói: "Đồ nhi hiểu"

Triệu Vân lại thở dài: "Làm chuyện hung hiểm…Nguyệt Anh cũng gan thật, nếu đổi lại là Khổng Minh, chắc chắn sẽ không dám thực hiện kế này"

Khương Duy ngẫm nghĩ rồi chân thành nói: "Nếu thực sự chạy không thoát, một cái mạng của ta đổi lấy hai vạn tính mạng Tào quân cũng đáng giá"

Triệu Vân nhíu mày nói: "Cho dù mười vạn người…để đổi tính mạng đồ nhi ta, cũng chẳng đáng giá, ngươi không những nghĩ cho ta, mà còn phải nghĩ cho Công Tự nữa, việc xong phải bình an quay về. Nếu ngươi chết, Công Tự nhất định sẽ phát điên, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là mười vạn người thôi đâu"

Triệu Vân và Khương Duy nhìn nhau chốc lát, như tìm thấy bóng dáng khi xưa của chính mình từ trong nụ cười tự tin của Khương Duy.

Triệu Vân mỉm cười, nói: "Sư phụ biết ngươi sẽ không chết" Bèn vươn tay ra, Khương Duy kề sát lại ôm lấy y.

Trước khi đi Khương Duy nói: "Sư phụ, ngươi đừng giận A Đẩu nữa được không?"

Triệu Vân mỉm cười nói: "Hắn đã nói gì với ngươi rồi?"

Khương Duy cười đáp: "Hắn bảo, bầu trời của hắn sụp đổ rồi"

Canh năm hôm đó, Khương Duy suất lĩnh bốn ngàn thân binh men theo cổng bắc thành Ba Trung rời đi trong đêm tối, xuất phát tới chỗ đóng quân của Tào quân ở phía bắc lòng chảo Hán Trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!