Chương 41: Tết nguyên tiêu – Người ước hẹn sau hoàng hôn(1)

Vẫn là tết Nguyên Tiêu, vẫn là ngàn trản hoa đăng, vẫn là người đông nghìn nghịt, nhưng bên cạnh đã đổi người.

Lưu Thiện và Trương Tuệ một trước một sau đi tới, A Đầu chỉ cảm thấy khôi hài nói không nên lời, đây mà là phu thê chưa cưới ư? Dạo chợ hoa đăng ư? Thật đủ lãng mạn.

Bước đi của Tinh Thải ngắn, thỉnh thoảng A Đẩu phải ngừng lại để chờ nàng, đi vài bước thì ngừng một lát, còn phải chú ý không để cho người cả phố chen chúc chiếm tiện nghi nữa, theo tiểu nữ sinh dạo phố đúng là nhức đầu thật.

A Đẩu đứng lại một hồi, thấy Tinh Thải đi tới, bèn nói:

"Ca mua cho ngươi thứ gì đó nhé?"

Tinh Thải cười cười, chỉ:

"Được, qua đường bên kia đi"

A Đẩu thấy một người bán hàng dựng cán đay, bên trên cắm chong chóng sắc màu rực rỡ xoay tròn trong đêm xuân, gật gật đầu nói: Ca cũng thích nữa Định tới chọn, nhưng Tinh Thải không thèm nhìn tới mà lại chen đến trước một gian hàng sát bên đường.

Ngoài sạp treo tấm biển đề chữ Ngọc, Tinh Thải cười lộ má lúm đồng tiền hoa như, gọi: Ca!

A Đẩu đứng một hồi rồi đuổi người bán chong chóng đi, tự giễu:

"Cuộc đời này của tiểu gia thật là đơn giản, chỉ một cái chong chóng thôi mà đã dụ được rồi, còn không hề hối tiếc nữa"

Tinh Thải chọn trúng hai miếng phỉ thúy uyên ương ghép vào nhau, mỉm cười nhìn nhìn A Đẩu, hoàn toàn cho rằng A Đẩu sẽ đòi lấy một miếng.

Nhưng A Đẩu lại hỏi:

"Hai miếng ngọc bao nhiêu tiền?"

Ba lượng bạc

"Ba lượng đủ làm cái diện cụ bạc sáng choang…" A Đẩu lầm bầm nói, móc bạc vụn ra trả, Tinh Thải nghe chả hiểu mô tê gì, A Đẩu lại nói:

"Cất kỹ, đừng để chen rớt đấy" Chẳng hề quan tâm tới nửa miếng ngọc uyên ương kia sẽ tặng cho ai.

Tinh Thải hơi mất hứng, lặng lẽ đi đằng trước, A Đẩu chợt nhớ tới Triệu Vân, khi mình và hắn xuất môn chưa bao giờ có chuyện ai chờ đợi ai cả.

Theo lý mà nói, Triệu Vân đi đường hẳn phải mau hơn mình mới đúng.

Nhưng mỗi lần xuất môn, chỉ cần có mình ở đó thì Triệu Vân đều có thể điều chỉnh nhịp bước để hai người đi song song nhau, dường như hết thảy đều là tự nhiên.

Còn nhịp bước của tên Trầm Kích thì rất nhanh, hầu như lần nào mình cũng phải đuổi theo sau lưng hắn.

Nghĩ gì vậy, ca! Tinh Thải hơi khó chịu, hỏi: Mau lên chút

A Đẩu cười đáp:

"Phải trông nom tử tế, không thể đi trước ngươi, cũng không thể bị ngươi bỏ lại sau lưng. Thật chẳng dễ dàng gì"

A Đẩu lại nói:

"Tinh Thải, tới chùa Lão Quân không?" Còn chưa kịp gọi thì Tinh Thải đã bị những thứ mới lạ hấp dẫn, chen tới bên kia phố dài rồi.

A Đẩu vội vã đuổi theo, bắt gặp tiểu đạo sĩ kia đang vác cờ phướn trong góc tường, làm ăn ế ẩm, lập tức dở khóc dở cười nói:

"Tiểu thần côn lại ra ngoài lừa tiền rồi"

Tinh Thải thắc mắc: Cái gì lừa tiền?

A Đẩu nháy mắt ra hiệu với Vu Cát, đôi mắt đen nhánh của người sau sáng ngời, cười mời gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!