A Đẩu khẽ xoay đầu qua nhìn chân chiếc ghế dựa bên phòng, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay hữu lực đặt lên vai mình, trong lòng an ổn hơn không ít, Triệu Vân duỗi ngón tay lau đi giọt máu chảy ra từ vết thương trên má A Đẩu.
Triệu Vân hòa nhã nói:
"Đồ đệ, tại sao không lấy?"
A Đẩu chậm rãi nói:
"Không có lý do gì hết, không muốn lấy"
Triệu Vân gật gật đầu, nói với Gia Cát Lượng:
"Nếu đã như vậy, Tử Long cũng không đồng ý, thỉnh quân sư chọn một lương phối khác cho tiểu chủ công đi"
Khổng Minh cao giọng nói:
"Dạy không nghiêm, sư lười nhác"
Tử Long nhướng mày mỉm cười nói:
"Quân sư cũng có trách nhiệm"
Khổng Minh chậm rãi nói:
"Tử Long, từ khi Thiến muội kết nghĩa kim lan với ta và ngươi, tới nay đã gần mười bảy năm trời rồi, tiểu chủ công phải thành thân, ngươi không thể khuyên bảo một lần sao?!"
"Sư bất trung, đồ bất hiếu! Người đâu, áp giải Triệu Tử Long xuống, cấm túc tiểu chủ công!"
A Đẩu không ngờ Khổng Minh cũng là huynh trưởng kết nghĩa của mẫu thân, giống như gặp phải sấm giữa trời quang, thất thanh hô: Tiên sinh!
Khổng Minh lạnh lùng nói:
"Không lấy cũng phải lấy, bằng không đặt mẹ ngươi ở dưới cửu tuyền ở chỗ nào! Đặt cha ngươi trên giường bệnh chỗ nào! Mười lăm tháng giêng thành thân, nếu ngươi dám rời phủ một bước, Triệu Tử Long sẽ phải chịu một gậy!"
Triệu Vân trầm giọng nói:
"Công Tự, sư phụ ở trong lao bồi ngươi là được!"
Chùa Lão Quân gõ tiếng chuông thứ hai, đã tới giờ cơm trưa, Hoàng Nguyệt Anh xách một cái lẳng thức ăn vào phủ Thành Đô.
"Sao nữa rồi? Không thể yên ổn được vài ngày à?" Hoàng Nguyệt Anh bày bữa trưa trong lẳng lên bàn, nhíu mày nói:
"Hôm nay trong thành đều đồn rằng ngươi giam Tử Long vào đại lao, chính là vì chuyện thành thân của A Đẩu sao?"
Gia Cát Lượng tỏ vẻ đang phiền lòng, nói:
"Ta có muốn vậy đâu? Còn không phải bị các ngươi nuông chiều, nuông chiều ra cái đức hạnh đó, chủ công ốm đau trên giường, Trữ quân không chịu thành thân, chỉ toàn quậy phá theo…"
Nguyệt Anh nghĩ sơ qua liền hiểu thông, mỉa mai:
"Chỉ sợ là khổ nhục kế thôi, hai đại cữu mặt dầy toàn ép buộc đứa ngoại sanh đáng thương kia"
Gia Cát Lượng nói:
"Chuyện này là đại sự, Nguyệt Anh, ngươi bớt can thiệp vào đi"
Đến nước này, Hoàng Nguyệt Anh cũng không tiện nói thêm gì nữa, Gia Cát Lượng lại bảo:
"Cũng mang một phần cơm trưa cho Tử Long đi, không thể lạnh nhạt hắn"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!