"Trầm Kích…Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa"
A Đẩu kéo tay Lữ Bố, hai mắt trống rỗng vô thần nói:
"Sao lại ở nơi này…Ở nơi này…"
A Đẩu móc dược thảo bỏ vào miệng nhai một hồi, mờ mịt rút mũi tên sau lưng thi thể Lữ Bố ra ngoài, rồi đắp thuốc lên.
Hắn vô pháp thuyết phục chính mình rằng, Lữ Bố đã chết rồi.
Huyết dịch sềnh sệch kia mang đi chút hơi ấm còn sót lại của thi thể đang trở nên lạnh dần. A Đẩu lại vô mục đích đưa tay vào trong ngực, lấy con hổ vải Triệu Vân cho mình ra, nhét vào trong tay Lữ Bố, để hắn nắm lấy, nói:
"Cho ngươi này, mau tỉnh dậy, nhìn xem…"
"Uống chút thuốc…rồi ngươi sẽ khỏe thôi" A Đẩu lại nói, nhét lung tung dược thảo vào trong miệng Lữ Bố.
Cuối cùng hắn cũng tiếp nhận hiện thực, gục trên người Lữ Bố, ô ô bật khóc.
Tay Lữ Bố khẽ động đậy, sau đó nắm chặt con hổ vải.
Trên bầu trời lóe sáng một tia chớp, sấm nổ rền vang, đại địa lay động.
Tay Lữ Bố xoa trán A Đẩu, nói:
"Ngươi cho ta uống thuốc gì vậy?"
A Đẩu ngơ ngác nhìn Lữ Bố, hồi lâu sau, hắn mơ hồ nói:
"Ta cũng không biết nữa…Ngươi, không có chết"
Tiếp theo, tinh thần hắn không thể chịu nổi kích thích lặp đi lặp lại như vậy nữa, nhắm hai mắt lại, ngất đi.
Tầng mây trên bầu trời ngưng tụ thành nước, hạt mưa đầu tiên vượt qua khoảng cách mấy vạn thước rơi xuống đất, nhỏ trên đầu Lữ Bố.
Mưa to lấp trời kín đất bắt đầu trút xuống.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mỉa mai: Tặc lão thiên Rồi nhẹ nhàng ôm A Đẩu, xuyên qua rừng cây, đi lên núi.
Khi tỉnh lại, A Đẩu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, trong tai toàn là tiếng rào rào của cơn mưa to. Bên cạnh chậu than đặt một chiếc ghế, trên ghế hong vài bộ y phục. Có lẽ là đang ở trong khách *** biên cảnh hoặc trên núi.
A Đẩu lẩm bẩm nói:
"Lữ Bố, vừa rồi ngươi…"
Trầm Kích Lữ Bố trầm ngâm chốc lát, hỏi:
"Ngươi từ đâu có được Hỗn nguyên trường sinh đan?"
Hắn giũ giũ y phục, khêu tối bớt lò lửa, vén chăn lên, ngồi trên giường.
A Đẩu quấn chăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, Hỗn nguyên trường sinh đan? Hắn chợt nghĩ tới lão già trong lao tù kia, chẳng lẽ là Hoa Đà?!
Hoa Đà từng xem bệnh cho Tào Tháo, về sau bị vu cho tội danh mưu hại thừa tướng, bị tống giam xử tử, Tào Tháo không giết ông ta sao? Chỉ giam ông ta vào trong phược hổ lao?
A Đẩu vội đưa tay vào ngực, chợt ý thức được mình đang trần truồng, bèn hỏi:
"Túi thuốc và bao vải đâu?"
Trầm Kích chỉ lên bàn, A Đẩu lấy túi thuốc qua, trút dược liệu ra đầy bàn, hít vào một hơi, còn dư lại một viên đan dược màu đỏ thơm ngào ngạt, đã minh bạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!